Trang

05/06/2012

BỔN PHẬN

                                            Thùy linh
Mấy hôm nay quá nhiều những ồn ào phi nhân đang xảy ra khiến ai biết nghĩ đều thấy buốt nhói: những người nông dân bị mất đất hết sức bất công ở Tiên Lãng, Văn Giang, Vụ Bản, Cần Thơ; những tham nhũng của quan chức khi bị khởi tố thì bỏ trốn; những thua lỗ ở các DNNN lên đến hàng ngàn tỷ, tỷ đồng bằng tiền thuế của dân, tiền vay nước ngoài mà người lãnh đạo vẫn bình yên vô sự; những phát ngôn vô trách nhiệm, trốn tránh trách nhiệm cũng của giới quan chức cao cấp…
Nhưng chỉ cần một hành động bé nhỏ của một học trò nhỏ bé ở đất nước xa chúng ta nửa ngày mặt trời lên, dường như rọi vào sự tuyệt vọng, bi quan trong lòng người bây giờ. Hoá ra cuộc đời vẫn còn những điểm sáng lung linh. Cô bé thắp lên ngọn nến lung linh đó có tên là Diane Tran. Cô mang dòng máu Việt. Cô được dạy dỗ bởi nền văn hóa, giáo dục không định hướng để tạo ra những bánh vẽ về xứ thiên đường chưa bao giờ có thật và không biết bao giờ mới là sự thật. Cô được dạy dỗ về ý thức bổn phận của một con người có nhân cách.
Cha mẹ cô không đủ tình yêu, không đủ bổn phận làm cha mẹ để lo cho con cái mình. Họ chia tay nhau, cô bé ở với cha. Vì nghèo (hay vì lý do nào khác?), cha cô cũng không thể lo cho con cái nên cô phải đi làm thêm có tiền phụ cho anh trai và đứa em yên tâm học. Cô cúp cua, chạy việc cho hai nơi, có khi làm thâu đêm, trở về nhà làm bài tập đến tận 7 giờ sáng, quá mệt mỏi nên học hành bê trễ…Cô có ý thức việc làm của mình không? Chắc chắn là có. Vì thế cô cố gắng bù đắp bằng việc học thật giỏi. Và cô luôn đứng top đầu trong lớp, nhận điểm A cho các môn học. Nhưng cuộc sống của cô và anh em cô không chỉ có học mà họ cần phải sống. Họ cần tiền. Nếu tình yêu của cha mẹ cô không đủ lớn để làm tròn bổn phận cho con cái, thì tình yêu của cô bé đủ lớn để cô chấp nhận hy sinh một phần bổn phận học trò vì người thân. Bổn phận của cô là phải học. Bổn phận này đã trở thành luật ghi trong luật pháp của bang nơi cô sinh sống. Vì cô bỏ học nhiều hơn số buổi theo qui định nên cô bị toà án gọi ra chất vấn và kết án giam 24 giờ, phạt 100$. Cô bé đã khóc giữa toà án. Giọt nước mắt đau khổ và chấp nhận vì đã không làm tròn bổn phận của mình.

Cả nước Mỹ xôn xao về sự kiện này. Cộng đồng người Việt ở Mỹ kí tên thỉnh nguyện thư đề nghị xem xét lại vụ án của Diane. Tình yêu của con người đủ lớn để thấu hiểu hoàn cảnh cô bé đang phải gánh chịu. Vì họ hiểu, ý thức trách nhiệm xã hội và thực thi nghĩa vụ con người đó chính là bản chất của con người nhân cách. Dù nghỉ học, Diane vẫn cố gắng làm tốt trách nhiệm học tập với thành tích cao. Và với nghĩa vụ làm con, làm em, làm chị trong gia đình, cô đã dâng hiến tình yêu, nỗ lực của mình. Không phải lúc nào các bổn phận cũng hài hoà được với nhau, vì một xã hội dù tiến bộ đến đâu thì không thể có thứ công lý tuyệt đối. Diane có thể vi phạm trách nhiệm học trò, nhưng với nghĩa vụ con người, cô đã hoàn thành xuất sắc.
Toà án, dù đã kết án nhưng vẫn lắng nghe dư luận dành tình yêu cho Diane, cả lời đề nghị tha thiết xem xét lại bản án, nên cuối cùng cũng thấu hiểu hoàn cảnh của Diane để xoá bản án cho cô. Toà án đã làm tròn bổn phận của họ, kể cả khi kết án hay xóa án. Diane đã nở nụ cười. Nụ cười của em thật đẹp. Trong lý lịch của em sẽ không có tiền án bỏ học. Một lý lịch trong sạch như bất cứ cô cậu học trò ngoan nào. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đời người, Diane đã trải qua cung bậc của rất nhiều cảm xúc: làm tròn bổn phận với người thân, kẻ vi phạm bổn phận học trò, người vừa được tha bổng vì phạm pháp…Và, Diane đã thực hiện một hành vi cao thượng sau khi vụ án khép lại: từ chối số tiền gần 100.000$ mà mọi người quyên góp, giúp em vượt qua khó khăn với suy nghĩ: “nhiều người còn khó khăn hơn em”. Và, cuối cùng em đã làm tròn bổn phận của một nhân cách lớn, mạnh mẽ. Như câu nói của triết gia Kant: “Chúng ta không đến với thế gian để tìm hạnh phúc, chúng ta đến để làm bổn phận”. Diễn giải câu nói này, nhà văn hàng đầu Libya Ibrahim Al-Koni viết như sau: “Nếu như chỉ tìm hạnh phúc mà không hoàn tất bổn phận là điều khốn nạn, vậy thì hy sinh hạnh phúc để chu toàn bổn phận của mình là cực điểm hạnh phúc”.
Chỉ có bổn phận mới giúp người ta sống đức hạnh. Và đức hạnh giúp người ta làm tròn bổn phận.
Một xã hội mà mỗi vị trí làm người không ý thức về bổn phận của mình thì chỉ còn là xã hội độc đoán, chà đạp lên nhân phẩm con người và đầy thú tính.

-----

TL post một câu chuyện sưu tầm trên mạng. Dù có thật hay không thì cũng để ta đáng suy ngẫm…
Trong phòng xử án, chủ tọa trầm ngâm suy nghĩ trước những cáo buộc của các công tố viên với một cụ bà vì tội ăn cắp. Bà bị buộc phải bồi thường 1 triệu rupiah. Lời bào chữa của bà là phải đi ăn cắp vì gia đình bà rất nghèo, đứa con trai bị bệnh, đứa cháu suy dinh dưỡng vì đói.
Nhưng ông chủ quản lý khu vườn sắn nói, bà ta cần phải bị xử tội nghiêm minh như những người khác.
Thẩm phán thở dài và nói: “Xin lỗi, thưa bà...-Ông ngưng giây lát, nhìn ngắm bà cụ đói khổ- Nhưng pháp luật là pháp luật, tôi là người đại diện của pháp luật nên phải xử nghiêm minh. Nay tôi tuyên phạt bà bồi thường 1 triệu rupiah cho chủ vườn sắn. Nếu bà không có tiền bồi thường, bà buộc phải ngồi tù 2, 5 năm”.
Bà cụ run rẩy, rướm nước mắt. Nếu bà đi tù thì con cháu ở nhà ai chăm lo?
Thế rồi ông thẩm phán nói tiếp: “Nhưng tôi cũng là người đại diện của công lý. Tôi tuyên bố phạt tất cả những công dân nào có mặt trong phiên toàn này 50.000 rupiah vì sống trong một thành phố văn minh, giàu có này mà lại để cho một cụ bà ăn cắp vì cháu mình bị đói và bệnh tật”. Nói xong ông cởi mũ của mình ra và đưa cho cô thư ký: “Cô hãy cầm mũ này đi khắp phòng và thu tiền đưa cho bị cáo”.
Cuối cùng, bà cụ nhận được 3,5 triệu rupiah tiền quyên góp, trong đó có cả 50.000 rupiah của các công tố buộc tội bà. Một số nhà hảo tâm khác còn trả giúp 1 triệu rupiah tiền bồi thường. Bà lão run run vì vui sướng. Thẩm phán gõ búa kết thúc phiên toà trong hạnh phúc của tất cả mọi người.
Đây là một phiên tòa xử nghiêm minh và cảm động nhất mà tôi được biết. Vì tất cả chúng ta đều phải chịu trách nhiệm với cuộc sống xung quanh chúng ta. Vị thẩm phán đã không chỉ dùng luật pháp mà còn dùng cả trái tim để phán xét.

12 commentaires:

  1. Những câu chuyện cảm động và tràn đầy tình người.Quả thật tình yêu thương của con người luôn luôn bổ khuyết và hoàn thiện sự khô cứng của pháp luật dù là những bộ luật hoàn thiện nhất.Nhưng ác thật tại sao lại mang yếu tố nước ngoài?Hơn nữa lại chưa hoàn toàn đúng quy trình.?

    RépondreSupprimer
  2. Mỗi người có 1 số phận và đồng thời có bổn phận phải giải quyết nó 1 cách có trách nhiệm nhất!
    Cô bé trần đã hi sinh quyền lợi của mình, phải chịu hình phạt để mưu sinh không những cho bản thân mà cả gia đình. Đôi chiếu so sánh với nhiều người khác có vạn lần điều kiện hơn, nhưng không làm tròn được bổn phận của mình. họ đã hèn nhất trốn tránh trách nhiệm và bổn phận của mình 1 cách đáng xấu hổ như việc bổ nhiệm Dương chí dũng.

    RépondreSupprimer
    Réponses
    1. Xin ông (bà) Vui không nên so sánh cô bé người Hoa Kỳ gốc Việt với các quan chức lảnh đạo ở Việt Nam vì hai loại người ấy không cùng một đẳng cấp. Cô họ Trần rất tự trọng, tự hào và tinh thần trách nhiệm cao. Trong khi chính quyền lảnh đạo ở Việt Nam thì rất giàu tham vọng, tham lam và quá khiêm tốn về lòng tự trọng.

      Supprimer
  3. Nếu ở Việt Nam mà bọn chúng không vô cảm và có cái tâm như thế thì đỡ khổ cho bọn mình biết bao...

    RépondreSupprimer
    Réponses
    1. Ở Việt nam bọn chúng không bao giờ làm thế:
      Nhỏ thì như con bé ranh Quỳnh Anh mới là thực tập sinh mà cãi hỗn với dân cham chảm ở chỗ mỹ tự là văn phòng tiếp dân của chính phủ.Lớn hơn thì như ông thủ tướng làm mất của dân nhiều nghìn nghìn tỷ đồng mà vẫn;không quyết cái gì sai cả.Rồi mưu hèn kế bẩn đẩy Cù Huy hà Vũ vào vòng lao lý, đânh đập một bà cụ
      hơn 80 tuổi bị thương mà bảo bà cụ song phi vào cửa kính gây tự thương,cướp dất của dân, bổ nhiệm thằng ăn cắp, đánh chết dân ở nơi công quyền...Trời hới trời , Đất hỡi đất, ông bà tổ tiên chứng cho...

      Supprimer
  4. Cám ơn bác Chênh.
    Nước Nam còn lâu mới có những vị Thẩm phán hay phiên tòa xử Diane Tran, vị bọn họ còn mải ngâm cứu...hài vãi Doan.

    RépondreSupprimer
  5. Một xã hội mới thoát thai từ " Một hòn máu đỏ " và đang bị nó chi phối, độc quyền công lý thì những chuyện như Phiên toà Diane Trần là một thứ gì đó rất xa xỉ, lạ lùng... "Cái phiên toà ấy xử gì? " liệu có nói lên được 2 phương thức, 2 bản chất việc xử án ở 2 xứ Trần gian này chăng? .... Đau đớn lắm bác Chênh ơi!

    RépondreSupprimer
  6. Bổn phận con người với con người cũng TÙY vào con người. Con người sinh ra phải biết bổn phận của mình. Ai không biết thì "học tập làm theo..." Chỉ có chết.

    Làm như ông thẩm phán câu chuyện này thật đáng danh.

    Vậy thì ai nên nên hành động chống lại những hành động trái với bổn phận?. Túm lại ông làm việc của ông, tui làm việc của tui nhưng không được HÈN.

    RépondreSupprimer
    Réponses
    1. Bổn phận con người với con người không chỉ tùy vào con người mà còn cả vào cơ chế.Chuyện xưa kể:sứ phương nam sang phương Bắc.Nhân lúc đãi yến vua phương bắc cho quân giải một người phương nam vào rồi hỏi: người phương nam này bị bắt vì tội gì? Tội ăn cắp.Bèn nói;Người phương nam có tính thích ăn cắp chăng?
      Sứ nam nói:Đó là do cơ chế.Như quít trồng ở đất nam thì ngọt mà trồng ở đất bắc lại chua.
      Tự luận ra do cơ chế cả:nên mới có 2 bao cao su đã qua xử dụng làm vật chứng không chưng để hạ nhục và đưa Cù huy hà Vũ vào tù.Nên mới không đủ bằng chứng để đưa dâm quan Nguyễn trường Tô ra tòa.Nên nhân viên công lực Ninh đánh gẫy cổ dân
      mà vẫn không đủ bằng chứng kết tội.Nên cục trưởng hàng hải tham nhũng
      ôm tiền trốn đi công khai mà không ai biết...
      Lan man nghĩ:chắc cái cơ chế ở nước Việt này là do lũ ngợm nghĩ ra chứ đã là CON NGƯỜI thì...

      Supprimer
  7. Những câu chuyện cảm động. Cảm ơn Thuỳ Linh và chủ blog. Tôi rất xúc động

    RépondreSupprimer
  8. Công nông xây đắp lũy thành,
    Nhưng nay thành lũy không cần công nông.
    Một bầy man rợ xù lông,
    Sức dân cướp hết, kể công với thày.

    Vì vậy, mong sao được trở lại đạo lý ngày xưa của Tố Hữu:
    "Con chim biết nhớ đàn nhớ tổ
    Ta nhớ người đau khổ nuôi ta:
    Ơn người như mẹ, như cha
    Lòng dân yêu Đảng như là yêu con!
    Nghèo rau cháo, từng lon gạo bữa
    Dành cho ta chút sữa cầm hơi
    Dù khi tắt lửa tối trời
    Vững lòng quyết sống, không rời Đảng ta.
    Dù khi giặc khảo giặc tra
    Cắn răng thà chết, không xa Đảng mình!"

    ĐẠO LÝ ƠI, NGÀI Ở ĐÂU ?
    Nhưng làm sao trở lại ???

    RépondreSupprimer
  9. Cần phải hy sinh 1 thằng để cứu mấy chục triêu người VN!!!

    RépondreSupprimer