Cuối cùng rồi tòa Trọng tài Thường Trực PCA (Permanent Court of
Arbitration) cũng đưa ra phán quyết ngày 12-7-2016 phủ nhận hoàn toàn các đòi
hỏi của Trung Cộng về chủ quyền của đường Lưỡi Bò (Nine-Dash Line) bao trùm
toàn bộ biển Đông. Bộ Ngoại Giao Trung Cộng rồi đến CT Tập Cận Bình liên tiếp
đưa ra những lời phản đối lẫn đe dọa. Trung Cộng than thở rằng mình là nạn nhân
(?!) và tuyên bố sẽ có biện pháp mạnh để bảo vệ “biển đảo truyền thống” (?!)
hàng ngàn năm.
Ngay sau phán quyết, phát ngôn viên bộ Ngoại Giao của chính quyền Cộng Sản
Việt Nam (CSVN) nói nước đôi rằng “ủng hộ mạnh mẽ việc giải quyết các tranh
chấp ở biển Đông bằng các biện pháp hoà bình bao gồm các tiến trình ngoại giao
và pháp lý, duy trì hoà bình và ổn định trong khu vực...” (sic). Không thấy
CSVN đả động gì tới việc thực thi phán quyết PCA!
Nhân dân Việt Nam mong mõi nhìn thấy các hành động cụ thể từ nhà cầm quyền
CSVN (một trong 5 chính thể Cộng Sản cuối cùng còn lại trên hành tinh, trong đó
Lào và Cu Ba đang dần biến thể). Việt Nam cần mạnh mẽ có hành động, chứ không
phải lên tiếng xuông, bảo vệ chủ quyền quốc gia cùng sinh mạng cũng như tài sản
ngư dân khi Trung Cộng hống hách đánh đập, giết hại và đâm chìm tàu cá của ngư
dân Việt Nam.
Một bài học từ nước láng giềng, nhờ có một chính thể dân chủ tự do, Nam
Dương đã mạnh mẽ dứt khoát đương đầu với Trung Cộng (dù không có thành tích
“chống ngoại xâm” như CSVN thường rêu rao tự đề cao mình). Theo tin RFI, ngày
17-6-2016, tại vùng quần đảo Natuna, hải quân Nam Dương rượt đuổi nhiều tàu cá
Trung Cộng, bắn hư hại một tàu, làm bị thương một người và bắt giữ các ngư dân
TC xâm nhập trái phép. Tàu hải giám Trung Cộng không dám vào tiếp cứu như mọi
khi. Gặp phản ứng mạnh, Trung Cộng đành... gởi công hàm phản đối và... muối mặt
bỏ qua! Dĩ nhiên sau đó, tàu hải giám lẫn tàu cá Trung Cộng chạy mặt, không dám
lai vãng đến gần vùng biển Natuna đặc quyền kinh tế của Nam Dương nữa.
Trong luật Sinh Tồn của muôn loài, điều kiện căn bản cho sự sinh tồn là
Luật Tranh Đấu. Muốn đạt được mục tiêu tranh đấu của mình, có 3 điều kiện để
quyết thắng. Đó là (1) Luật Sức Mạnh, (2) Luật Biến Cải (để đạt thắng lợi trong
mọi nghịch cảnh) và (3) Luật Hợp Quần (để cùng hành động hiệu quả).
Trong cả 3 điều kiện đấu tranh nhằm bảo vệ quốc gia và dân tộc trước sự lấn
áp của bá quyền bành trướng Trung Cộng, CSVN hoàn toàn đi ngược lại các định
luật Sinh Tồn của Dân Tộc.
1. Luật Sức Mạnh: Để bảo vệ một quốc gia, có hai lãnh vực cần phải phát triển là sức mạnh
kinh tế và sức mạnh quốc phòng.
Về Sức Mạnh kinh tế: Trong khi Trung Cộng đặt hết trọng tâm vào phát
triển kinh tế và đầu tư vào chất xám (chưa kể trộm cắp kỹ thuật cao) suốt mấy
mươi năm qua, ngoài vấn đề vượt trội về sản xuất, năng suất làm việc của một
công nhân hoặc một chuyên viên Trung Cộng cũng cao gấp nhiều lần so với Việt
Nam. Vì đâu nên nỗi? Cả hai nước cùng theo một mô hình cộng sản mà! Mãi lực
kinh tế của hai quốc gia chênh lệch nhau “một trời một vực”. Đừng đổ thừa là
nước ta nhỏ bé hơn! Chúng ta thử so sánh, Việt Nam với dân số và lãnh thổ gần
tương đương Nhật Bản và gần gấp đôi Nam Hàn (Hàn Quốc), Việt Nam cũng thua kém
hai quốc gia Á Châu này “một trời một vực”. Diện tích và dân số Nhật khá tương
đồng với Việt Nam nhưng sức mạnh kinh tế của Nhật ngang ngữa với Trung Cộng.
Lợi tức (thu nhập, income per capita) của Nhật cao hơn Trung Cộng rất nhiều. Kỹ
thuật Nhật tân tiến hơn, môi sinh lành mạnh và trong sạch hơn nhiều...
Người dân Việt Nam ra ngoại quốc hiện nay luôn luôn đi làm thuê, làm điếm,
làm tôi tớ cho thiên hạ. Không như những người liều chết vượt biên, vượt biển
tránh họa Cộng Sản 40 năm trước đây đã làm vẻ vang cho dân Việt trên khắp
các châu lục. Vì đâu có sự khác biệt to lớn giữa người Việt hải ngoại tị nạn
Cộng Sản 40 năm trước và người Việt hiện nay ra hải ngoại 40 năm sau như vậy?
Có phải đó là thành quả 60 năm trồng ở miền Bắc và 40 năm trồng người ở miền
Nam của đảng CSVN?
Về Sức Mạnh quốc phòng: Trong khi Trung Cộng chăm chú tăng cường và
hiện đại hoá sức mạnh quân sự suốt mấy chục năm qua, dù chưa đủ mạnh như Đặng
Tiểu Bình nhắn nhủ “Thao quang dưỡng hối” đã vội phô trương sức mạnh với Hoa
Kỳ, Việt Nam dưới sự cai trị của đảng Cộng Sản vẫn loanh quanh với mấy chiếc xe
“đặc chủng” hiện đại dùng để đàn áp nhân dân. Tàu ngầm Kilo chỉ để huấn luyện
vì không trang bị vũ khí. Máy bay Sukhoi chưa ra khỏi không phận đã bị bắn
hạ!... Quân đội nhân dân từ cấp cao nhất trở xuống chỉ lo chí thú làm ăn. Cho
ngoại quốc mướn đất công và đầu tư vào các lãnh vực truyền thông và ngân hàng
...
Có phải chính sự bất tài và tham nhũng của chính quyền CSVN đã làm quốc gia
ngày càng suy nhược, dân khí ngày càng lụn bại hay không?
2. Luật Biến Cải: Sau đây là những cách thế Biến Cải của đảng CSVN
Trong lịch sử CS từ trước đến nay, đảng CSVN luôn tự hào rằng nhờ sự lãnh
đạo “tài tình” của đảng nên Việt Nam tránh được biết bao nhiêu xung đột, tiết
kiệm biết bao xương máu của nhân dân... Sách lược đu dây đó đã được Hồ Chí Minh
triệt để áp dụng suốt thời kỳ chiến tranh Việt Pháp (1945-1954): Bắt tay với
Pháp để tiêu diệt các lực lượng quốc gia trước, rồi sau đó mới hô hào toàn dân
kháng chiến chống Pháp. Trong chiến tranh Quốc Cộng giữa hai miền Nam Bắc
(1954-1975), dưới sự lãnh đạo
của Lê Duẫn, đảng CSVN trong tư thế đứng giữa Nga và Hoa, không ngã về bên nào
để hưởng được lợi nhiều nhất của cả hai bên.
Về chính trị, hiện nay dù đang bị Trung Cộng đè đầu cưỡi cổ nhưng CSVN vẫn
một lòng cúc cung tận tụy và chứng tỏ sự trung thành để mong mõi “hoà bình và
ổn định”. Một đồng phạm đã về hưu trước đây phải thốt lên: “Không đánh đổi chủ
quyền lấy hữu nghị viễn vông...”. Mỗi lần bộ Ngoại Giao CSVN lên tiếng phản đối
hành động giết hại ngư dân hoặc phản đối giàn khoan 981 để vỗ an dân chúng thì
thế nào cũng có những liên lạc riêng với đại sứ quán Trung Cộng hoặc phái sứ
thần đi chầu tại Trung Nam Hải để trần tình mong được sự cảm thông và tha thứ.
Về quốc phòng, CSVN vẫn nhu nhược tối tăm trong chính sách 3 không như con
đà điểu vùi đầu vào cát khi gặp hiểm nguy: Không để nước ngoài thiết lập căn
cứ quân sự tại Việt Nam, không đi với nước này để chống nước kia và không cho
nước khác sử dụng lãnh thổ của mình để chống lại một nước khác. Bài học của
Phi Luật Tân kiện Trung Cộng ra toà hay thái độ dứt khoát của Nam Dương bảo vệ
vùng biển Natuna khiến Trung Cộng phải chùn bước có làm Bộ Chính Trị ôm đầu suy
nghĩ?
3. Luật Hợp Quần: Thật ra, nếu nghiên cứu mọi lãnh vực như hợp tác kinh tế, quốc phòng và an
ninh tình báo của CSVN, không ai là không thấy CSVN hoàn toàn cô độc.
Trong khối Asian, các quốc gia khác đều e dè Việt Nam, xem đây là loài “sói
đơn độc” (lone wolf) không ai muốn gần. Việt Nam dưới sự cai trị của đảng Cộng
Sản đã biến mình thành một loại người cơ hội “opportunist” không đáng tin cậy
và hay xin xỏ. Những khoe khoang tán tụng với dân chúng rằng Việt Nam được sự
kính trọng của thế giới thật ra là những lời láo khoét. Dựa vào những thăm
viếng ngoại giao hời hợt (diplomatic) hoặc những hiệp ước thương mại mà Việt
Nam chỉ là kẻ làm gia công quốc tế thì Việt Nam được kính trọng chổ nào? Đó là
chưa kể các toà đại sứ, lãnh sự, hàng không Việt Nam là những ổ buôn lậu từ ngà
voi đến sừng tê, tàng trữ những đồ ăn cắp từ siêu thị và cả ma túy mà truyền
thông quốc tế tại các quốc gia sở tại vẫn thường phanh phui...
Việt Nam rất muốn kết thân với Nga Sô, nhưng mỗi lần sáp lại gần Nga thì
đàn anh Trung Cộng lại “chia uyên rẽ thúy”. Hơn nữa chơi với Việt Nam, Nga cũng
không có lợi bằng chơi với Trung Cộng. Việt Nam cũng muốn kết thân với Ấn Độ,
nhưng thật ra Ấn cũng biết rằng Việt Nam chỉ là một tên lợi dụng, hay xin xỏ
vặt, tình cho không biếu không. Ấn chỉ muốn giữ một khoảng cách vừa phải với
Việt Nam để gây ảnh hưởng mà thôi.
Với chính sách xoay trục sang Á Châu của Hoa Kỳ, Việt Nam vô tình là một
quân cờ rất đắc dụng có thể làm lệch cán cân quyền lực của các đại cường.
Truyền thông Việt Nam, nhờ sự bật đèn xanh của Ban Tuyên Giáo T.Ư., nói rằng
Hoa Kỳ và thế giới rất trân trọng và kính nể Việt Nam! Hãy nhìn lại mình đi.
Trong khi các dân tộc khác đang ra sức chạy đua thi tài, cạnh tranh với nhau về
mọi lãnh vực thì Việt Nam như một đứa trẻ mới tập đi. Qua những bài nói chuyện
của Tổng Thống Obama từ Hà Nội đến Sài gòn, ai ai cũng thấy rõ được điều đó. Ân
cần, nâng đở và gây cảm tình nhằm mục đích lôi kéo không có nghĩa là kính
trọng!
Thế giới có kính trọng Việt Nam vì thành tích nhân quyền tồi tệ nhất trong
mười quốc gia đứng chót bảng hay không? Người viết bài này, như thường lệ, xin
nhắn nhủ quí bạn đọc rằng nếu muốn kiểm chứng những sự kiện hoặc số liệu có
nhắc đến trong bài viết, quí bạn vui lòng tìm cách vượt tường lửa hoặc tìm kiếm
dữ liệu qua google v..v... Người viết không cung cấp nguồn (links) để tránh
những nguồn thông tin này bị an ninh ngăn chận.
Tóm lại, trong Luật Hợp Quần, khi một cá thể đứng riêng rẽ một mình mà
không có sự cam kết bảo vệ hoặc tôn trọng của quần thể chung quanh, sớm muộn gì
cá thể đó cũng bị sáp nhập hay diệt vong.
Việt Nam như đã nói hoàn toàn không có bạn bè đồng minh, trừ một nước duy
nhất là Trung Hoa Cộng Sản. Trung Hoa là quốc gia lân bang suốt mấy ngàn năm
lúc nào cũng lăm le thôn tính Việt Nam. Trong cuộc chiến Việt-Trung năm 1979,
báo đài trong cả nước ra rã hàng ngày “Trung Quốc là Kẻ Thù Truyền Kiếp” để
khơi động lòng dân. Nay CSVN kết thân với “Kẻ Thù Truyền Kiếp” bằng 16 chữ vàng
và 4 tốt, môi hở răng lạnh cho rạng ngời danh tiếng “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”.
Hay là hội nghị Thành Đô ký kết năm 1990 sắp sửa đến hạn kỳ 30 năm rồi chăng?
Kết luận: Phán quyết của tòa Trọng Tài Thường Trực (PCA) đã mở ra cho Việt
Nam một cơ hội vĩ đại để giữ nước. Khi quốc tế cùng lên tiếng phản đối Trung
Cộng, Việt Nam phải mạnh dạn đứng lên cùng các lân bang Đông Nam Á cương quyết
hành động, giữ lập trường không chấp nhận đường lưỡi bò, bảo vệ ngư dân và biển
đảo. Cùng với sự yểm trợ của Hoa Kỳ, Nhật, Úc và Âu Châu... tạo sự Hợp Quần
kềm chế mộng bành trướng của Trung Cộng. Việt Nam phải thật sự chuyển từ độc
tài độc đảng sang dân chủ tự do thì mới mong đoàn kết được toàn dân chống ngoại
xâm. Đó là xu hướng Biến Cải để Sinh Tồn. Và cuối cùng nhưng quan
trọng nhất là Việt Nam phải có Sức Mạnh để bảo vệ Tổ Quốc. Muốn được
vậy, Việt Nam phải tận diệt tham nhũng, trọng dụng nhân tài và tích cực vũ
trang theo đường hướng kỹ thuật cao.
Nếu đảng Cộng Sản Việt Nam không làm được những điều trên, nhân dân sẽ đứng
lên làm đúng vai trò của mình để bảo vệ Tổ Quốc và bầu lên một Quốc Hội cùng một chính
quyền đích thực của Dân (người dân tự ứng cử), do Dân (người dân tự bầu cử) và
vì Dân (người được dân bầu lên chỉ phục vụ nhân dân chứ không phục vụ đảng
phái).
Quốc Phùng
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire