14/08/2021

Lạ thường trong đại dịch Corona

Thiện Tùng

11/8/2021

 

Khi 13 tuổi tôi bị bịnh Đậu mùa, mặt rỗ chằn. Người ta thường nói vui với dụng ý an ủi tôi: “Mặt rỗ còn có khi lỳ, mấy đời tay quẹo mà trì sao ra”.

 

Điều lạ cần nói, thầy thuốc Nam cho uống thuốc đặc trị gì đó, tôi thoát chết vì bịnh Đậu mùa tàn độc ấy. Từ đó đến nay hơn nửa thế kỷ, nhiều chứng bịnh thông thường ít “ghé thăm” tôi. Thấy lạ, bác sĩ  Mười Bằng đoán: “chắc cơ thể ông được miễn dịch bịnh rồi đó”.


Trong chiến tranh (8/3/1968) tôi bị trọng thương vào bụng, bác sĩ Bạc mỗ nối, khâu các đoạn ruột và cắt bỏ một chéo nhỏ gan, mất sức 71% (theo giấy chứng thương, lập sổ thương binh).

 

Từ khi bị thương đến giờ, tôi thường bị  táo bón, cảm cúm và ngứa, nhưng lại dị ứng thuốc Tây Y mà nhiều người biết đến.

 

Cơ thể tôi chỉ chấp nhận Decolgen uống khi bị cảm cúm / Fexofenadin uống khi bị ngứa / Efticol (nước muối) nhỏ khi đau mắt . Ngoài 3 loại thuốc Tây Y vừa kể ra, theo người ta bày, tôi mua bột Tam thất uống thường xuyên ngừa bịnh.

 

Ba hoặc Sáu tháng tôi mới đến Ban bảo vệ sức khoẻ cán bộ một ln, các bác sĩ ở đây biết tôi đến sẽ xin 3 loại thuốc Tây Y nói trên. Họ ân cần tiếp đón, chỉ khám qua loa rồi ra toa cấp 3 loại thuốc ấy là xong.

 

 Khi dịch Corona tái xuất hiện lần thứ 4, ngoại việc cần thiết phải thực hiện 5k của Bộ Y tế,  Tỉnh Tiền Giang áp dụng chỉ thị 16 của Thủ tướng Chính phủ theo nguyên tắc: “Gia đình cách ly với gia đình, thôn bản cách ly với thôn bản, xã cách ly với xã, huyện cách ly với huyện, tỉnh cách ly với tỉnh…”.

 

Cả tháng trời sống ru rú trong nhà, thiếu thốn thực phẩm…, thấy sức khoẻ có vấn đế, sáng ngày 15/7/2021, tôi đến Ban Bảo vệ sức khoẻ cán bộ để khám bịnh. Không như trước, lần nầy, không chỉ có tôi, ai cũng vậy, bị xem như người đã bị “mắc dịch”, không dám tiếp cận:  

 

-  Vào chỗ để xe, có người đưa phương tiện vào trán kiểm tra nhiệt độ, nhắc nhở chỉnh đốn lại khẩu trang.

 

- Không được vào trong, đứng hoặc ngồi vào bàn ghế đặt trước cửa, phải làm 3 việc theo trình tự: sát khuẩn tay, giao thẻ bảo hiểm, ghi vào tờ khai Y tế . Kế đến, bác sĩ trực đứng bên trong cách xa khoảng 4 thước, hỏi qua lớp khẩu trang âm lượng khàn khàn rất khó nghe:

 

- Ông bịnh gì đó?

 

- Nếu tôi biết thì không  đến đây ! – tôi đáp.

 

- Tôi muốn hỏi triệu chứng?

 

- Bị nhức dây chằn sau cổ;  táo bón; sức khỏe cạn kiệt, giảm cân – tôi đáp gọn.

 

- Được rồi, tôi sẽ cấp thuốc giảm đau, táo bón cho ông, còn sức khoẻ cạn kiệt do đâu phải chờ sau đại dịch vào Đa khoa xét nghiệm mới biết. Ông ngồi đó chờ cấp thuốc - Bác  sĩ nói như lịnh rồi vào trong.

 

Khi về, tôi uống 2 loại thuốc nầy vào thấy có giảm đau nhưng không khắc phục được táo bón, cả người nóng hầm hập, nổi mề-đay sần mình. Không dám uống chúng nữa, tôi uống thuốc chống dị ứng rồi đến tiệm thuốc Nam Tam Dân mua thuốc xổ về uống có hiệu quả.

 

Hơn nửa tháng sau, cổ tôi cứng đơ, nhúc nhích đau chịu không nổi, đầu rêm ê ẫm. Cố chịu đựng trong 2 ngày, nhưng độ đau ngày càng tăng, ngày 8/8/2021, tôi nhờ chàng rễ vốn là Dược sĩ chở vào phòng cấp cứu bịnh viện Đa khoa  tỉnh Tiền Giang nhờ can thiệp.

 

Khi đến nơi, thấy phòng cấp cứu treo “miễn chiến bài” trước cửa. Gọi mãi, người bên trong bào:  “Qua phòng bên cạnh, nơi đó thay đây nhận chữa trị bịnh”.

 

Khi vào trong mới ngộ ra,  đây là nhà để xe, mới lập ra nơi nhận chữa trị người bị nhiễm dương tính dịch Corona. Lỡ rồi chờ xem sao ! .

 

Một nữ mặc đồ phòng hộ bưng khay đến nói:

 

- Tôi chích cho ông.

 

- Chích thuốc gì, trị bịnh gì trong khi chưa khám/xét nghiệm? – tôi ngạc nhiên hỏi.

 

-  Chích vaccine ngừa Covid.

 

- Tôi bị dị ứng thuốc Tây Y kinh niên, chích vaccine vào liệu có bị phản ứng không? – tôi hỏi.

 

Người nữ nầy đứng ngây người giây phút rồi qua bàn cạnh bàn gì đó với đồng nghiệp rồi bưng khay trở lại nói: “Thôi thì đình chích vaccine nhưng phài xét nghiệm”.

 

Thế rồi, người nữ nầy kéo khẩu trang tôi xuống, thọt từng que vào 2 mũi rồi lấy que khác thọc vào họng lấy nhờn cho vào lọ. Chưa hết, còn dùng ống chích ghim vào tĩnh mạch tay tôi lấy khoảng 2 cc máu rồi nói: “để xét nghiệm toàn diện”.

 

Xét nghiệm tôi và chàng rễ tôi xong, họ tính thu phí 1 triệu đồng rồi cho về không hề cấp thuốc. Chàng rễ tôi chở tôi ra tiệm thuốc Tây bên ngoài mua 2 vĩ Decolgen rồi chở tôi về nhà bảo uống và tịnh dưỡng sẽ qua cơn. Đúng vậy, tôi uống thuốc nầy giảm dần rồi qua cơn bịnh cứng cổ, nhức đầu.

 

Vậy là tôi và rễ tôi bổng nhiên trở thành F1 vì có vào khu vực F0?, Cả nhà tôi và nhà nó trở thành F2 vì có tiếp xúc với tôi và nó? –  phải  cách ly tại nhà?!.

 

 Còn nói gì được nữa, nêu kêu than, người ta sẽ dẫn luận: “Tại dịch bịnh xảy ra bất thường mới có quy định lạ thường, có quy định lạ thường mới có khổ nạn khác thường, toàn dân phải đành đồng cam cộng khổ với nhau” (?!) .  -/-

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire