Anh ơi,
Em xin lỗi anh.
Em biết rằng em đã làm nhiều người lo lắng cho em, em có lỗi với gia đình và tất cả những người yêu mến em.Từ hôm đi biểu tình bị bắt về công an phường Cô Giang, quận 1 đến lúc lại bị bắt ở Công an phường Tân Quy, quận 7 (Sài Gòn), rồi bị đưa về Quảng Nam em hiểu rằng có nhiều người đã vì thương yêu em mà mất ăn mất ngủ, đặc biệt là những người trong gia đình mình. Những tình cảm đó, những mối ưu tư đó của cô chú bác và bạn bè em không biết cuộc đời mình có dịp để đền đáp hay không?
Nhưng nếu có ai đó em phải xin lỗi trước tiên thì đó là anh. Ba và các cô lo cho em nhưng mọi người đã có nhiều kinh nghiệm khổ đau từ hai mươi năm về trước, khi ba em bị bắt; nên mọi người dễ hiểu và dễ chấp nhận. Còn anh, anh chưa từng đối mặt với cảnh huống như thế. Em xin lỗi anh.
Hôm ngày 1 tháng 7 chúng ta bị đạp, bị nắm tóc lôi lên xe khi tập trung biểu tình ở công viên 30-4, cùng với Minh Đức và Hiếu, anh bị đánh rất nhiều; anh đã hét to: “Các anh có phải người Việt Namkhông?” “Hoàng Sa- Trường Sa- Việt Nam” trong nước mắt. Em biết từ giây phút đó, anh đã rất hụt hẫng và lần đầu tiên trong đời, tự tâm can, anh đã cảm nhận sống động về sự nhỏ bé, yếu đuối của người dân Việt Nam chúng ta trong chế độ độc tài, cũng như sự tàn ác của công an Cộng sản và sự bất công tột độ trong thể chế này.
Từ trưa ngày 4 tháng 7, sau khi em làm việc với công an phường Tân Quy xong thì em bị giằng khỏi tay anh, bị xô lên xe, chở đi mất tích cho đến khi ngồi viết những dòng này, mình vẫn chưa được gặp nhau vì anh còn ở trong Sài Gòn. Hình ảnh cuối cùng mà em nhìn thấy khi rời khỏi đồn công an phường Tân Quy, Sài Gòn trong tức tưởi là khi anh khóc và nói: “Các anh bắt vợ tôi đi dâu? Các anh định làm gì vợ tôi?”. Khuôn mặt anh thất sắc, xám ngắt và nước mắt chảy ròng. Em có thể cảm nhận rõ nỗi đau khổ mà anh phải chịu đựng, cả con người anh lúc đó là một khối khổ đau.
Em xin lỗi anh, anh ơi…
Cho tới hơn 9h tối ngày 5 tháng 7 (34 giờ đồng hồ sau khi bị bắt ở Tân Quy) em bị an ninh tỉnh Quảng Nam bỏ giữa đường trong đêm tối, phải đi bộ về nhà. Em đã mất tất cả chút tự do còn lại của mình, em đã bị thẩm vấn liên tục, bị đói khát, bị khủng bố tâm lý, nhưng người mà em lo nghĩ nhiều nhất vẫn là anh. Anh đã từng nói với em rằng: “Em là tất cả hạnh phúc mà anh có trong cuộc đời này. Không có em, anh không còn gì cả”. Em hiểu anh cần có em biết bao! Em cũng biết mấy hôm nay anh như người mất hồn khi bị nhiều đe dọa từ những “kẻ lạ mặt côn đồ” rằng chuyến này Huỳnh Thục Vy sẽ hết đời. Tất cả những đau đớn đó, em thấu hiểu cả và …em xin lỗi anh.
Nhưng anh ơi, không có gì trên đời này mà không có nguyên nhân-kết quả và chúng ta biết rằng vạn vật tồn tại trong mối quan hệ tương tác. Nỗi sợ hãi của em đã giảm đi rất nhiều khi em nghĩ về nguyên lý đó. Với mỗi hành động mà chúng ta thực hiện, không sớm thì muộn chúng ta sẽ nhận lãnh phản lực của nó; vì thế chúng ta phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về hậu quả của hành động do mình gây ra. Những người cộng sản biết rõ điều đó anh ạ.
Dù bị khủng bố tinh thần và mệt mỏi về thể xác; nhưng anh ơi, niềm tin của em , sự khao khát của em đối với tự do vẫn là cả một nỗi niềm to lớn không dứt. Anh hiểu em mà, phải không anh? Em là đứa không chịu nổi những sự lố bịch, những bất công và sự “chướng tai gai mắt”. Đối với những thứ đó, dù biết mình chỉ là một cá nhân nhỏ bé và bất toàn, em luôn muốn san phẳng chúng đi.
Ngồi trong đồn công an nhìn ra ô cửa kính, từ đáy lòng mình em đã tưởng nhớ và tri ân bao thế hệ người đã vì Việt Nam này mà lãnh nhận đau khổ, tù đày, thậm chí là cái chết. Dù bị thẩm vấn liên tục, em vẫn cố tạo cho mình những giây phút nghĩ ngơi bằng cách không trả lời những câu hỏi cá nhân hoặc nhưng câu hỏi liên quan đến bạn bè. Chỉ những gì người ta đã biết bằng cách rình rập, nghe lén điện thoại… thì em mới kể cho họ nghe. Những lúc em ngồi nhắm mắt, im lặng và hít thở sâu, em nghĩ rất nhiều về cuộc đấu tranh hôm nay, và em nhớ đến một người anh hùng trong lịch sử : Phó Đức Chính. Ông đã bị thực dân Pháp đưa lên máy chém khi mới 23 tuổi. Nhắc đến ông, chúng ta tự nhiên sẽ thấy bình an hơn, vì những đau khổ mà chúng ta đang chịu đựng làm sao có thể so sánh với sự hy sinh tính mạng của một người đang tuổi xuân xanh?
Không thể so sánh cuộc đấu tranh chống Pháp và cuộc đấu tranh hiện nay, nhưng nhìn vào lịch sử, chúng ta biết rằng “Freedom is not free”, phải không anh? Mọi thứ đều có cái giá của nó. Những ai hy sinh vì điều tốt đẹp, sẽ nhận được hoa quả tốt tươi. Nhưng ai hành động tàn ác, hy sinh nhân tính để bảo vệ quyền lợi của mình, sẽ nhận lấy những điều tồi tệ do chính mình tạo ra. Đó chính là Công lý anh ạ.
Vì vậy, anh ơi, anh đừng lo lắng, đừng đau khổ. Anh phải mạnh mẽ lên. Chúng ta phải mạnh mẽ lên. Mọi khó khăn còn chưa kết thúc, nhưng chúng ta cũng không đầu hàng.
Em biết rằng chỉ mới có năm ngày nhưng ông chồng 64 kg của em bây giờ đã gầy nhom. Em sẽ bồi dưỡng cho anh. Em sẽ dùng cả cuộc đời này để thương yêu anh, cũng như chúng ta sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu thương đất nước này.
Nhiều cô chú bác, anh chị em tuy không ở bên chúng ta nhưng họ luôn giúp đỡ và ủng hộ chúng ta. Dù bị an ninh cộng sản tịch thu nhiều thứ mà anh chị em trong gia đình chúng ta đã nhịn ăn nhịn mặt để mua như: hai điện thoại di động, hai laptop; cho đến giờ chúng ta vẫn được bình an vì có mọi người. Chúng ta phải ghi nhớ ân tình đó, anh nhé.
Anh ơi, anh cố gắng lên. Chúng ta còn một lễ cưới phải lo thu xếp. Cả anh và em hãy cùng cầu nguyện nhé. Em tin chúng ta sẽ được bình an, hạnh phúc.
Em đang ở quê chờ anh. Hãy tha lỗi cho em vì đã làm anh phải lo lắng quá nhiều. Em yêu anh.
Vợ của anh
Huỳnh Thục Vy
Tam Kỳ ngày 6 tháng 7 năm 2012
-------------------------------------------------------------------------------------
Trầm Tử
Cám ơn em!
Anh và Em. Đường sẽ còn dài, sẽ còn lắm chông gai, thậm chí hiểm nguy nhưng chúng ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Anh yêu em, Thục Vy!
-----------------------------------------------------------------------
Facebook Chiêu Anh Nguyễn
viết cho cô gái có khuôn mặt thiên thần
Ánh mắt em
ám ảnh tôi
Mái tóc em
ám ảnh tôi
Giọng nói khản đặc em
Ám ảnh tôi
Cô gái ngoài hai mươi
Nước da tái xanh
Nhợt nhạt
Màu biển đông
vận vào em tiếng kêu xé lòng
Lũ bán nước
“Mọi người ơi bọn nó bán sạch rồi “
Tôi khóc
Người đàn ông ngoài 60 bên cạch tôi cũng khóc
Giờ ngồi đây gõ những dòng này
Tôi còn rơi nước mắt
…..
Vừa xong
Đọc tin em bị khóa tay bóp cổ lôi đi
Em rong kinh
Em tiều tụy
Người con gái Quảng nam thuần túy
Giọng còn pha chút trẻ con
Gánh nặng nào trên vai em ???
Cô gái ngoài đôi mươi tôi gặp một lần duy nhất
Qua tấm kiếng chắn cửa xe
Ánh nhìn em hốt hoảng
Mái tóc xổ tung
tôi e ngại,
em mới gội đêm qua
còn phảng phất mùi thơm của lòng can đảm
….
Giữa những thây ma
Những cỗ máy vận hành bằng lương thực
Em ở đâu lúc này
???????
Đoàn người đã tan rồi
Tiếng hô còn âm ỉ vang trời
Giữa một rừng bất trắc
……
Tất cả chỉ còn là hi vọng
Chắp tay cầu nguyện cho em
Cô gái can trường
Có khuôn mặt đẹp như thiên thần
Cầu mong thượng đế cho em đôi cánh
Tiếp cho em sức mạnh
Vượt qua….
Vượt qua….
C.A.N
-----------------------------------------------------------------------------
Facebook Đỗ Trung Quân
-----------------------------------------------------------------------------
Facebook Đỗ Trung Quân
trong mùi hoa huệ thoảng qua- tôi biết cô gái ấy đã về nhà
Đỗ trung Quân
tôi
con chiên ghẻ
hàng chục năm qua chưa từng về lại nhà Chúa
Ngày ấy tôi bỏ đi vì lý do vừa trẻ con vừa quyết liệt
Ông tôi chết không được phép xức dầu
Nhà quá nghèo , tiền đóng xây nhà Chúa thiếu như thiếu thuế
Ông tôi qua đời không có thiên sứ đi theo…
bà tôi âm thầm ngồi khóc...
tôi bỏ nhà thờ , bỏ xứ đạo ra đi
không bao giờ về nữa
thật ra
tôi , con chiên ghẻ lở
vẫn trở về những khi lòng tuyệt vọng
mùi hoa huệ thơm thơm trong tâm thức
an ủi mình xiết bao
hôm nay
Tôi đã quì trong góc riêng mình.
cô độc và tuyệt vọng
khẩn cầu chúa cứu giúp một người con gái trẻ tôi vừa gặp. rất dịu dàng , nhỏ nhẹ, khiêm ái và sắp lấy chồng.
Họ bắt ,
cô ấy đã quen
Họ đàn áp
cô ấy đã quen
nhưng khi những lời không phải của con người dành cho con người “ mày không còn cơ hội làm lại cuộc đời.mày mày sẽ không còn thiên chức làm mẹ nữa đâu…” gửi đến người chồng trẻ tuổi
đấy là lời quỉ dữ
không phải tiếng nói của loài người
Tôi sụp xuống trong nỗi đau đớn.”chúa ơi ! tôi là con chiên ghẻ của người.xin cứ đày tôi vào luyện ngục .nhưng xin che chở cho cô gái ấy .xin người…”
Một ngày dài qua đi như thế
trong mùi hoa huệ thoáng qua
tôi nghe giọng nói
“bóng tối hãy lui ra…”
Và tôi rơi lệ
Tôi biết
Cô gái ấy
đã
Về
nhà…
Tuyệt vời lắm, cháu H.T.V ạ. Chỉ ai có một tình yêu đất nước và tình yêu vợ chồng chân thật mới có thể viết được lá thư như thế này. Mấy "thằng thư ký" với trai tim băng đá, cả đời ngồi phòng lạnh sẽ không bao giờ có khả năng, dù chỉ một câu.
RépondreSupprimerRất xúc động và vô cùng cảm phục bạn
RépondreSupprimerTuyệt vời, Jane Hoàng và Trầm Tử. Sử sách sẽ ghi danh các bạn. Các bạn đang làm cho cuộc sống này tốt lên, làm cho những người như tôi tin vào một tương lai không xấu xa như bây giờ. Tôi cầu chúc cho các bạn sức khoẻ và nghị lực.
RépondreSupprimerTôi họ Hoàng và thấy tự hào vì là người cùng họ với Huỳnh Thục Vy.
Toi doc la thu nay ma tay cu run, tim dap manh va mat hoi uot de cam phuc mot con nguoi day y chi va nghi luc. Cuong quyen se phai lui buoc va bi tieu diet.Day moi chinh la tieng noi va hanh dong qua cam cua mot tinh yeu dat nuoc , yeu tu do vo han. Lu doc tai khat mau chung may phai biet rang ngay tan cua chung may se toi. Hay tin di ....
RépondreSupprimerChúc Thục Vy-Khánh Duy trăm năm hạnh phúc!
RépondreSupprimerTôi là người Đức.Tôi rất khâm phục và tôn kính các bạn!
RépondreSupprimerNgày mai trời lại sáng với nhiều ánh hào quang. Huỳnh Thục Vy cố lên!
RépondreSupprimerDùng cả cuộc đời này để yêu đất nước. Người con của nước Việt Nam- Huỳnh Thục Vi tuyệt vời!Bọn ăn hại và vô cảm hãy học đi!Những người PN như Minh Hằng , như Thục Vi xứng đáng là anh hùng thời nay!
RépondreSupprimerXin ơn trên phù hộ và hai cháu được vạn sự như ý.
RépondreSupprimerĐồng thời nhắc hai cháu bằng hai câu thơ của tiền nhân.
Ví phỏng đường đời bằng phẳng cả.
Anh hùng hào kiệt có hơn ai.
That cam dong khi doc dong thu nay! mong moi nguoi hay ung ho ban va noi guong ban de song va lam viec nhu mot nguoi con cua Me VietNam mau muc. Mong dat nuoc co nhieu Ba Trung, Ba Trieu, Bui Thi Xuan..
RépondreSupprimerHay vung tin, ban nen biet ban khong dau tranh co don dau!
Mot ke xa que.
Mượn nơi đây, tui xin gởi lời trân trọng ngưỡng phục đến hai người Bạn trẻ Huỳnh Thục Vy và Trầm Tử cùng những người Yêu Nước đã đồng hành bày tỏ thái độ ngày 01/7/2012 vừa qua.
RépondreSupprimerCách hành xử của CA đối với những người Yêu Nước càng lúc bộc lộ rõ ràng hơn bản chất tay sai của nhà nước Việt Nam với bá quyền phương Bắc.
Cầu chúc tất cả những người Yêu Nước luôn chân cứng đá mềm để vượt qua các trở lực trước mặt.
Rat xuc dong. Doc ma ua nuoc mat vi tinh yeu cua doi ban tre danh cho nhau, vi tinh yeu cua ho doi voi Dat Nuoc.
RépondreSupprimerKhanh Duy that may man va hanh phuc khi co mot nguoi vo nhu Thuc VY. Hay cham soc va bao ve TINH YEU cac ban tre nhe.
Than
Cám ơn hai người bạn trẻ oai hùng TRẦM TỬ - HUỲNH THỤC VY.
RépondreSupprimerChúng tôi kỳ vọng nơi hai bạn và tất cả bạn trẻ sẽ thay thế chúng tôi gánh vác sơn hà.
Có thể nào Blogger Huỳnh Ngọc Chênh posts hình của anh Trầm Tử lên Blog không ạ?
Rất cám ơn.
Như Thương (Florida)
Tôi cũng là một người theo dõi tin tức khi Thục Vy mất tích. Đọc thư của Thục Vy cho Trầm Tử tôi đã khóc. Chúc hai bạn mãi mãi bên nhau, hạnh phúc và bình an. Tình yêu VN của bạn đã kết thành hành động. Tôi thấy xấu hổ khi gõ những dòng này....có phải tình yêu VN của tôi còn quá nhỏ so với bạn? Những người là con dân VN "sống trong thời buổi này" có ai đặt câu hỏi giống như tôi không?
RépondreSupprimerMình muốn rơi nước mắt quá!! Xin cám ơn hai bạn, Mình bằng tuổi các bạn mà không làm được như các bạn. Chúc hai bạn (Vi-Duy) mãi mãi hạnh phúc.
RépondreSupprimerÔi chuyện tình thật xúc động! Chúc hai bạn hạnh phúc và thành công trong cuộc sống.
RépondreSupprimerThục Vy, tôi đọc thư này tôi không kìm được nước mắt. Nay 40 tuổi đầu, tôi gặp những điều tôi chỉ nghĩ là trong tiểu thuyết và sách giáo khoa tôi đã đọc qua từ vỡ lòng. Chỉ khác một điều là địa danh. Tân Quy là nơi tôi đang sống nhiều năm nay. Có thể là số phận. Dũng cảm lên e nhé. Thương e rất nhiều.
RépondreSupprimerTuoi tre VN hay tham nhuan tam hon Huynh Thuc Vy, hay hoc long yeu nuoc cua Huynh Thuc Vy,hay song voi nhan cach nhu Huynh Thuc Vy...
RépondreSupprimerTuyệt lắm! Tôi đọc thư Vy gửi cho chồng là bạn Trầm Tử mà không cầm được mắt. Cuộc đấu tranh này cho tự do, dân chủ và nhân quyền tất sẽ thắng lợi vẻ vang trong một ngày không xa. Cầu chúc cho hai bạn nhiều hạnh phúc và gia đình của bạn là một gia đình tiêu biểu, nhất là cha cháu, ông Huỳnh Ngọc Tuấn đã sản sinh ra một Anh Thư nước Việt. Thật không hổ danh đất Quảng.
RépondreSupprimerCách đây mấy năm khi đọc trên DCV tôi đã rất ngạc nhiên và khâm phục khi đọc bài viết của cô Huỳnh Thục Vy, một cô gái trẻ, đẹp. Rất hay và rât văn chương. tôi nhớ có bài Vy viết về chuyện người Anh hùng Phạm Hồng Thái và Cô Giang. Lịch sử thật trớ trêu. Vy và Khánh Duy lại bị giam giữ, đánh đập tại chính CA phường có tên là Cô Giang này, Những người như Thục Vy ca ngợi tôn vinh liệt nữ như Cô Giang vợ chưa cưới của Nguyên Thái Học, Anh hùng chông thực dân Pháp., lẽ ra phải được tôn vinh và ngợi ca như Cô Giang tại phương mang tên Cô Giang này chứ... Thật tôi không hiểu nổi....
RépondreSupprimerNhưng hình ảnh của hai bạn Khánh Duy- Thục Vy đã làm tôi liên tưởng đến bậc tiên nhân Thái Học- Cô Giang. và tôi tin rằng còn nhiều người như các ban VN sẽ hồi sinh.
Tôi thật sự xúc động bởi lá thư của Thục Vy gởi cho Khánh Duy. Tình yêu của đôi bạn trẻ đã dành cho nhau và dành cho quê hương Việt Nam và dân tộc mình. Một Tình Yêu mẫu mực cho tuổi trẻ hôm nay đang điên cuồng hiến mình theo dã thú vui đùa. Xin các nhà thơ, các nhạc sĩ hãy sáng tác thật nhiều để ca ngợi Tình Yêu mẫu mực này nên trào lưu cho tuổi trẻ hôm nay, và xin các ban nhạc trẻ hãy nói lên tiếng nói của mình. Tôi muốn nghiêng mình và cảm ơn hai cháu Thục Vy và Khánh Duy.
RépondreSupprimerCho cô cầu chúc cho tình yêu của Huỳnh Thục Vi & Trầm Tử Khắc Duy ! Sự Kiên cường của Thục Vy làm cô cảm phục , hy vọng đất nước này sẽ còn nhiều và rất nhiều những Thục Vy , Trầm Tử , Trọng Hiếu , Khánh Vy ...v.v.. Đất nước chúng ta sẽ mãi quật cường khi còn Những chàng trai cô gái trí tuệ và Dũng cảm như các cháu ! Các cô chú sẽ ở bên các cháu trong các ngày xuống đường tiếp theo ....... Chúng ta hãy hát vang bài ca NÀY NGƯỜI ANH EM NẮM TAY CÙNG TÔI ,
RépondreSupprimerCon bà nó, cảm động quá!
RépondreSupprimerChung ta đang đi đúng vào con đường "Người Việt đánh người Việt" mà kẻ thù ngoại xâm đả bày ra rồi.
RépondreSupprimerTôi theo dõi cuộc biểu tình chống TQ hôm 1-7,và lúc Huỳnh Thục Vi bị bọn an ninh bắt lên xe.Tôi không tin ở mắt mình nữa...Đúng là một lũ hèn nhát!Hôm nay đọc bài thơ của Đỗ Trung Quân viết về Huỳnh Thục Vi tôi rất cảm động .Chúc em có được hạnh phúc !
RépondreSupprimerCam phuc tinh yeu cua hai ban. Cac ban dung la mot nua cua nhau-Mot cap troi sinh. Chuc hai ban luon yeu nhau tron doi.
RépondreSupprimerChúng nó đụng tới Huỳnh Thục Vy và gia đình cô ấy là chúng nó đụng tới 80 triệu người Việt đấy .
RépondreSupprimerBọn phản quốc thì liều lĩnh lắm . Việc đê tiện nào chúng cũng dám làm . Nhưng mà để xem bọn chúng còn liều lĩnh đến mức nào khi mà giặc đang từng bước đe dọa, tấn công đất nước ? Không tranh thủ lòng dân thì làm sao giữ nước ? Còn muốn hãm hại những người yêu nước nghĩa là chúng muốn công khai quyết tâm bán nước cho giặc ?
Bài thơ cua DTQ đã lấy cuả tôi nước mắt, hình ảnh cháu Thuc Vy dễ thương trong áo cưới, nắm tay chồng sắp cưới tung tăng,..và lá thư cháu viết
RépondreSupprimergởi cho chồng kể lại trong những giờ phút bị bắt,tôi tưởng tượng cháu
kiệt quệ, mệt mỏi đến dường nào, thế mà vẫn tỉnh táo để đối phó với
loài thú dử đội lốt người....
tôi một người đã khâm phục lòng dũng cảm cuả cháu cũng như cả gia đình cuả cháu..đã từ lâu ...
Chúc ơn trên luôn phò hộ cho cháu và gia đình mãi bình yên mỗi khi
có những cơn sóng gió lớn ập đến...
NHM
Bài thơ cuả DTQ đã lấy cuả tôi nước mắt, thư viết gởi cho chồng
RépondreSupprimercuả Thục Vy đả cho tôi sự khâm phục, lòng yêu mến, sự lo lắng,
Thương lắm cô gái Quảng Nam nhỏ bé ơi.....
Đã lâu rồi ráo hoảnh khóe mắt
RépondreSupprimerĐã lâu rồi đôi môi mín chặt
Khóc chẵng nên lời, nói chẵng hé môi
Bởi đã lâu rồi, chẵng còn gì để mắt
Nhưng hôm nay đôi mắt vàng hoe
Nhưng hôm nay lệ ứa, mi nhòe
Bổng thổn, thức bởi những điều duy lý
Bổn phận cha anh không giữ trọn lời thề
Mấy bao cao su, ngẫm đã quá nghê
Trò nha phiến, tưởng chỉ đồ mạt hạng
Nay lại thêm hù dọa, khảo cấu tinh thần
Chẵng hiểu rồi sẽ còn gì nữa đây, những lòng lang, dạ thú
Lòng yêu nước đã ngàn năm ấp ủ
Là trầm tích, là mạch sống của cha ông
Là sức mạnh ngấm vào lòng con trẻ
Phận cha anh, có hổ thẹn với non sông ?...
Nỗi nhục mơ hồ, thương con trẻ
cám ơn anh Trọng Hiền về bài thơ đầy cảm xúc của anh
Supprimermất nước đến nơi rồi còn đi hành hạ dân mình chi nữa,công an nhân dân giờ xa rời dân và làm chuyện khủng bố rồi,với chính sách đàn áp ngu dân thì ko ai ủng hộ mấy ông đâu khi chiến tranh nổ ra
RépondreSupprimer