Nhà báo, nhà văn, tiến sĩ kinh tế Phạm Chí Dũng đã chính thức viết đơn xin ra khỏi đảng cộng sản Việt Nam.
Trong một tâm thư gửi đi từ thành phố Hồ Chí Minh hôm nay thứ Năm
05/12/2013, nhà báo Phạm Chí Dũng cho biết sở dĩ ông quyết định ra khỏi
đảng là vì “Tôi tự nhận thấy Đảng Cộng sản không còn đại diện và phục vụ
cho quyền lợi của đại đa số nhân dân, và điều đó đi ngược với tôn chỉ
mục tiêu ban đầu của Đảng cùng lời thề của tôi khi vào Đảng. Do vậy tôi
không còn phù hợp với vai trò và nghĩa vụ một đảng viên trong Đảng Cộng
sản”.
Được biết, nguyên là một cán bộ kỳ cựu công tác tại Viện Nghiên cứu
phát triển, trực thuộc Ủy ban nhân dân TP.HCM, ông Phạm Chí Dũng là tác
giả của nhiều bài phân tích, bình luận được đăng tải trên các website
trong và ngoài nước thời gian gần đây.
Dưới đây là nguyên văn bức tâm thư và đơn xin ra khỏi đảng của ông Phạm Chí Dũng mà Đài Á Châu Tự Do có được.
TS Phạm Chí Dũng (thứ 2 bên phải) cùng bạn hữu trong một chuyến đi Long An thăm hai sinh viên Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha trước đây. |
Tâm thư từ bỏ Đảng
Thành phố Hồ Chí Minh ngày 5 tháng 12 năm 2013
Tôi là nhà báo độc lập Phạm Chí Dũng, đảng viên từ năm 1993, viết tâm
thư này nhằm khẳng định một quyết định khó khăn trong đời mình:
Tôi chính thức từ bỏ Đảng Cộng sản Việt Nam.
Xuất thân trong một gia đình có truyền thống cách mạng, được đào tạo
từ môi trường quân đội và nhiều năm công tác trong hệ thống chính quyền,
đảng cùng nhiệm vụ bảo vệ an ninh, tôi đã từng tràn đầy nhiệt huyết
đóng góp cho một đất nước xã hội chủ nghĩa công bằng và bác ái. Với
trách nhiệm của một đảng viên, tôi đã chưa từng tham nhũng hoặc bị sa
đọa lối sống.
Song tất cả những gì mà Đảng Cộng sản thể hiện vai trò “lãnh đạo toàn
diện” trong ít nhất một phần tư thế kỷ qua đã khiến cho tôi, cũng như
nhiều đảng viên khác, đi từ thất vọng đến tuyệt vọng về lý trí lẫn tình
cảm.
Kết quả của cơ chế “lãnh đạo toàn diện” của Đảng Cộng sản, mà thực
chất là tư tưởng một đảng cố hữu, chính là nguồn cơn sâu xa và nguồn dẫn
trực tiếp khiến cho xã hội Việt Nam rơi vào tình trạng không thể khác
hơn là thảm cảnh như ngày hôm nay.
Chưa bao giờ tham nhũng lại trở thành một quốc nạn ngập ngụa từ cấp
trung ương đến tận cơ sở, từ trắng trợn đến vô liêm sỉ và dã man đến
thế. Chưa bao giờ các nhóm lợi ích kinh tế và nhóm thân hữu chính trị,
cũng như sự cấu kết giữa hai nhóm này lại biện chứng và sâu đậm đến mức
bất chấp dân tình đến như vậy. Cũng chưa bao giờ hố phân hóa giàu nghèo
trong xã hội ta lại thê thiết và tàn nhẫn như hiện thời.
Những độc đoán về chính trị đã tất yếu dẫn đến hậu quả nạn độc quyền,
đặc quyền và đặc lợi, trục lợi. Hậu quả ấy đã đẩy nền kinh tế vào thế
vong tồn và cạn kiệt hầu hết các nguồn tài nguyên của đất nước. Cuộc
trục lợi không thương tiếc đó đã, đang và sẽ dồn ép hậu quả khủng khiếp
của nó lên đầu 90 triệu người dân Việt và toàn bộ lực lượng vũ trang.
Chính vào lúc này, nền kinh tế Việt Nam đang đặt một chân vào vực
thẳm khủng hoảng, và chỉ cần thêm ít năm nữa thôi, cơn ung hoại sẽ lan
ra toàn thân để không thể một liều thuốc đặc trị nào còn tác dụng.
Ung hoại kinh tế lại đang phá nát cơ thể đạo đức xã hội. Xã hội suy
đồi toàn diện. Chưa bao giờ đạo lý và văn hóa người Việt, dân tộc Việt
lại trở nên thảm thương và bĩ cực như giờ đây. Tình người và mối dây
ràng buộc lỏng lẻo còn lại giữa con người với nhau luôn và sẽ phải đối
mặt với nguy cơ cắn xé lẫn nhau.
Ai và cơ chế nào đã gây ra thảm cảnh không thể cứu vãn như thế? Trong
tâm trạng tuyệt vọng của một đảng viên, những người như tôi đã phải
nhận chân rằng điều được xem là sự “lãnh đạo toàn diện” của Đảng Cộng
sản đã thất bại, thất bại một cách cố ý và quá cay đắng. Không những
không hướng đến tinh thần công bằng và bác ái, làm tròn nghĩa vụ một nhà
nước “của dân, do dân và vì dân”, Đảng Cộng sản hiện thời chỉ còn mang
bóng hình và hơi thở của các nhóm lợi ích.
Lời thề trung thành với Đảng Cộng sản của tôi đã bị thực tế đau đớn thẳng thừng phủ nhận.
Đảng và những người như tôi, tất cả đều sinh ra từ nhân dân và vì
nhân dân. Nhưng một khi Đảng đã không còn đại diện cho quyền lợi của đại
đa số người dân, vì sao chúng tôi phải tiếp tục trung thành với Đảng?
Có sinh có diệt, những người lãnh đạo Đảng Cộng sản ắt phải thấy quy
luật trời đất đó đang ứng nghiệm vào chính họ. Bởi thái độ vô cảm, vô
trách nhiệm và tư tưởng tư hữu bất chấp dân sinh, rất nhiều đảng viên
cao cấp đã đẩy xã hội vào tâm thế phản lại ý nghĩa thiêng liêng của Tổ
quốc.
Đã đến lúc những người như tôi cần nhận chân rằng vai trò của Đảng
Cộng sản không phải là vĩnh viễn. Cũng không thể gìn giữ lòng trung
thành tuyệt đối với một lý tưởng chỉ còn là câu chữ cửa miệng.
Không nhằm mục đích chống Đảng, tôi thành tâm cho rằng thái độ từ bỏ
Đảng Cộng sản là một trong những con đường ngắn nhất để gần gũi hơn với
nhân dân và quyền lợi người nghèo.
Trong tận cùng tâm thức, một công dân tốt có ý nghĩa hơn nhiều so với một đảng viên tồi.
Nhà báo độc lập Phạm Chí Dũng
Đơn xin ra Đảng
Kính gửi: Đảng ủy Viện Nghiên cứu phát triển TP.HCM
Tôi là Phạm Chí Dũng, đảng viên từ năm 1993, hiện công tác và sinh
hoạt đảng tại Viện Nghiên cứu phát triển, trực thuộc Ủy ban nhân dân
TP.HCM.
Tôi làm đơn này đề nghị Đảng ủy Viện Nghiên cứu phát triển TP.HCM
hướng dẫn thủ tục và giải quyết cho tôi được ra khỏi Đảng Cộng sản Việt
Nam.
Lý do: Tôi tự nhận thấy Đảng Cộng sản không còn đại diện và phục vụ
cho quyền lợi của đại đa số nhân dân, và điều đó đi ngược với tôn chỉ
mục tiêu ban đầu của Đảng cùng lời thề của tôi khi vào Đảng. Do vậy tôi
không còn phù hợp với vai trò và nghĩa vụ một đảng viên trong Đảng Cộng
sản.
Trân trọng.
Phạm Chí Dũng
TP.HCM ngày 05 tháng 12 năm 2013
Phạm Chí Dũng, tôi khâm phục và kính trọng em.
RépondreSupprimerKính chúc em -" một công dân tốt, không phải là 1 đảng viên tồi" - luôn dồi dào sức khỏe và dũng khí để đủ sức đương đầu với những bất trắc và những hành xử hèn hạ của chế độ đã đang và sẽ dành cho những người dám chỉ rỏ cái sai, cái thối nát của họ.
Một lần nữa xin được nhắc lại: PHẠM CHÍ DŨNG,TÔI KÍNH PHỤC EM.
Anh Dũng tuyệt vời !
RépondreSupprimerAnh là người yêu nước . Anh không phải con sâu trong bầy sâu .
Rất quý anh !
Dân miền Trung .
Chinh ket qua viec thong qua Hien phap ky nay se lam cho nhieu daoi dang vien ra khoi dang.
RépondreSupprimerXin hỏi có đến 72 vị ký tên đề nghị sửa đổi hiến pháp 1992 trong có có hơn 2/3 là đảng viên cộng sản .các vị còn chần chờ gì hay chưa nở từ bỏ cái sổ hưu ! hay còn có chân trong đảng dể đấu hơn ? liệu người dân chúng tôi có tin vào đường lối trung dung 3 phải của các vị hay không / hay con đường định hướng xhcn có thể thành hiện thực ,nếu còn tiếc nuối thì kiến nghị sửa đổi để làm gì .không làm được điều nầy thì từ nay về sau đừng kiến nghị và thông báo cho dân đừng hy vọng rối loạn lòng dân không biết tin vào ai
RépondreSupprimerNhận xét sau khi đọc toàn bộ: Bạn chưa hoàn toàn DŨNG CẢM - hay CHÍ của bạn chưa DŨNG.
RépondreSupprimerBạn không dám "chống đảng" khi đảng của bạn đã quá tồi tệ, đi ngược lại quyền lợi của nhân dân và tổ quốc.
Bạn còn phải "đề nghị....hướng dẫn thủ tục và giải quyết cho bạn ra khỏi đảng csvn" - Một hình thức xin cho - nếu họ không hướng dẫn và giải quyết thì bạn Dũng tính sao?????!!!!!!! CƯ PHẢI TIẾP TỤC Ở TRONG ĐẢNG????!!!!
Đã sai lầm, thì dứt khoát tuyên bố từ bỏ. Chẳng cần phải xin phép thằng cha con mẹ nào hết!!!!!!!!!
Tại sao dùng từ "xin" ở đây???
RépondreSupprimerBác Chênh ơi /nếu như trong 1 ,2 tháng tới mà nhở như có vài trăm đảng viên tuyên bố ra khỏi đảng thì thế nào bác nhỉ .không khéo lại có hiến pháp thay cho đảng ra luật cấm ra khi đả vào chăng ,ở VN làm luật còn dể hơn ăn bánh tráng
RépondreSupprimer