01/05/2014

BẤT HẠNH VIỆT NAM

Đọc Chiến Quốc của Trung Hoa cổ đại ta thấy các nước lớn như Tề, Tấn, Sở, Tần có thể đứng ra xưng bá, lập trật tự theo ý của mình. Các nước nhỏ còn lại như Lỗ, Trần, Tống, Uyển, Sái, Tào, Yên, Hàn, Vệ ... không đủ sức đứng riêng ra một chiếu, phải lệ thuộc vào các nước lớn. Họ, hôm nay đầu Tề, mai về đầu Sở...tùy theo cục diện để mang lợi ích tốt nhất cho nước mình.
Cục diện thế giới hiện nay là sự mở rộng ra quy mô toàn cầu của cục diện Chiến Quốc cách đây mấy ngàn năm. Sau đệ nhị thế chiến, thế giới được sắp xếp lại, các nước nhỏ trước kia là thuộc địa của châu Âu dần dần được độc lập và xoay quanh hai cực vừa nhô lên, Mỹ và Liên xô. Trật tự thế giới được dàn xếp và giằng kéo giữa hai cực hùng mạnh đó. Một số quốc gia đi theo trật tự do LX sắp xếp, một số quốc gia đi theo trật tự của Mỹ, một số lừng chừng chưa ngã theo ai gọi là các nước trung lập, và rất bất hạnh lại có một số quốc gia nửa theo phe nầy, nửa theo phe kia nên phải chia đôi đất nước.
Việt Nam là một trong số 4 nước trên thế giới phải chịu sự bất hạnh đó. Và càng bất hạnh hơn, Việt Nam là nước bất hạnh nhất trong số 4 nước bất hạnh, vì tự nguyện trở thành chiến trường của sự tranh chấp khốc liệt giữa hai cực của thế giới. Hai phe của VN sau khi được chia cắt đã không chịu cho nhau sự yên ổn để cùng phát triển trong hòa bình, cả hai quyết tâm loại trừ nhau và vì thế đã bị cả hai thế lực đối đầu lợi dụng. Cuộc chiến tranh 20 năm vừa qua là cuộc chiến khốc liệt nhất mà nhân dân VN phải bất hạnh gánh chịu.
Phe nào quyết định khởi động binh đao tấn công trước tiêu diệt phe kia trong bối cảnh thế giới chia làm hai cực vừa qua đều là hành động mà lịch sử rồi sẽ đánh giá là sáng suốt anh hùng hay điên cuồng mù quáng.
Trước chiến tranh VN, phe Bắc Triều Tiên đã điên cuồng xua quân xuống đánh chiếm miền Nam và họ đã phải đụng đầu trực tiếp với thế lực lớn mạnh nhất thế giới bấy giờ mà nếu không có sự can thiệp của Tàu và sau lưng là cộng sản LX thì họ đã mất trắng. Sau đó thì họ khôn ra, bằng lòng với phần đất nước bên kia vĩ tuyến 38 mà ngay từ đầu họ được phân. Từ đó, hơn 60 năm trôi qua, lúc nào Bắc Triều Tiên cũng hung hăng la to đòi giải phóng miền Nam, nhưng trong bụng họ hiểu rằng chỉ có ngu dốt điên cuồng mới đem quân tràn xuống phía Nam lần nữa. Họ biết họ không thể nào chạm vào trật tự của Mỹ. Nhờ vậy Nam Hàn yên thân phát triển đất nước trong vòng trật tự của Mỹ, và nhanh chóng trở thành cường quốc kinh tế của thế giới.
Đông Đức và Tây Đức thì hoàn toàn yên phận ở mỗi bên. Họ là nước thua trận bị 2 thế lực thắng trận cưỡng bức chia cắt và vừa thoát ra khỏi cuộc chiến một cách khốc liệt và tang thương, họ không muốn đất nước của họ thành bãi chiến trường mới của hai lực lượng đối nghịch mạnh nhất thế giới. Nhờ vậy mỗi bên đều yên tâm lo xây dựng và phát triển kinh tế. Và sau nầy họ thống nhất một cách êm thấm trong cục diện trật tự mới của thế giới, không tổn hao một giọt máu nào.
Nước bị chia cắt thứ tư từ sau đệ nhị thế chiến là Trung Hoa. Phần theo trật tự của LX chiếm hết cả lục địa rộng lớn. Phần theo trật tự Mỹ chỉ còn là một hòn đảo tí teo. Trong 4 nước bị chia cắt, thì Tàu cộng có khả năng áp đảo để có thể tiêu diệt phe kia là Đài Loan Tàu Tưởng. Thế nhưng những người cộng sản Tàu quá sức khôn ngoan. Họ dư sức "xẻ dọc biển Hoa Đông" hoặc họ cũng dư sức và dư sự ác độc để lấy xác hằng hà người Hoa Lục làm cầu bắt qua biển để xua quân giải phóng Đài Loan. Nhưng họ khôn ngoan thấy rằng đụng vào Đài Loan là đụng vào trật tự của Mỹ nên họ nhịn. Họ tạm "bảo lưu" Đài Loan, để tập trung xây dựng đất nước. Nhờ vậy Đài Loan được yên thân phát triển kinh tế trong trật tự của Mỹ và nhanh chóng trở nên giàu mạnh giống như Nam Hàn.
Như vậy duy nhất chỉ có miền Bắc VN quyết tâm xẻ dọc Trường Sơn, hy sinh tất cả với mọi giá, tiêu diệt cho được phe miền Nam, dù họ vẫn biết rằng đụng vào miền Nam là đụng vào trật tự của Mỹ nghĩa là họ phải trực tiếp đối đầu với thế lực hùng mạnh nhất thế giới. Vì nghỉ có LX và Tàu bảo kê nên họ chấp nhận đụng đầu với Mỹ, tuy vậy họ lại thành công, nhưng cái giá phải trả quá đắt, đắt đến mức mà sau gần 40 năm vẫn chưa trả hết, và cũng chưa biết bao giờ trả mới xong.
Sau nầy khi nghe Taliban, Sadam Husein rồi Kadafi muốn làm anh hùng như VN, đòi đối đầu với Mỹ, thế giới không khỏi phì cười và chê bai đó là hành động ngu dốt và điên rồ, tự dưng đẩy đất nước đang an lành của mình vào tình thế chiến tranh với một siêu cường thiết lập ra được trật tự của thế giới. Dĩ nhiên lần lượt những kẻ đó đều chuốc lấy thảm bại như chúng ta đã thấy.
Từ cổ chí kim, những quốc gia nhỏ khôn ngoan là những quốc gia biết chọn ai lớn mạnh nhất để theo chứ không phải để chống lại. Một nhà nước khôn ngoan không bao giờ bắt buộc toàn dân đi theo và trung thành với bất kỳ một chủ thuyết duy nhất nào cả. Một nhà nước khôn ngoan của quốc gia nhỏ bé phải biết chọn nước lớn nào theo và không nhất thiết vĩnh viễn trung thành với nước lớn nào cả.
Thái Lan là ví dụ điển hình cho sự khôn ngoan của một nước nhỏ. Họ như cây sậy ngã theo chiều gió mạnh để tồn tại và phát triển. Khi phong trào thực dân từ Châu Âu tràn tới, họ bị kẹp giữa hai thế lực hùng mạnh là Pháp ở phía đông và Anh ở phía tây. May mắn cho họ, chính hai thế lực nầy không muốn đụng chạm nhau nên cho họ trung lập và độc lập. Thái Lan lắc lư giữa hai thế lực nầy để tồn tại. Nhưng khi đệ nhị thế chiến nổ ra, Nhật hùng mạnh tràn vào Đông Nam Á, Thái Lan ngay lập tức bỏ rơi Anh- Pháp, tình nguyện đi theo Nhật để làm đồng minh. Đến khi Nhật bị Mỹ đánh cho xiển liển trên Thái Bình Dương, sắp thua đến nơi,  một bộ phận chính quyền của Thái Lan nhảy ra làm đảo chính và tuyên bố kháng chiến chống Nhật và theo đồng minh. Nhờ động thái khôn ngoan kịp thời nầy mà khi Nhật đầu hàng, Mỹ đã ưu ái không cho đồng minh vào chiếm đóng Thái Lan. Tuy vậy, kể từ đó cả Anh lẫn Pháp đều căm ghét Thái Lan. Nhưng Thái Lan không hề lo, họ biết có một thế lực hùng mạnh đang nổi lên là Mỹ và họ bám ngay vào. Khi nổ ra chiến tranh VN, họ càng bám sát vào Mỹ hơn để trở thành đồng minh tín cẩn của siêu cường hùng mạnh nhất thế giới nầy. Nhờ vậy họ hưởng không biết bao nhiêu lợi lộc từ chiến tranh VN và qua đó phát triển đất nước giàu mạnh lên như hiện nay.
                                                                  *       *
                                                                       *

Sau khi Liên Xô và hệ thống cộng sản sụp đổ, Mỹ trở thành siêu cường số một, không còn ai cạnh tranh ngang bằng. Họ tiếp tục phát triển cái trật tự đã có theo ý của họ. Lực lượng văn minh và giàu mạnh thứ hai của thế giới là Châu Âu cũng đồng tình nằm trong trật tự nầy. Trừ một số rất ít các nước theo cộng sản còn sót lại và một số nước Hồi Giáo cực đoan, hầu hết các nước trên toàn thế giới từ Châu Mỹ, qua Châu Á, qua Châu Phi đều đồng ý đi theo trật tự nầy. Một nước lớn như Ấn Độ, trước đây vẫn thường xuyên chống lại trật tự kiểu Mỹ, nay cũng thấy rằng đó là nền trật tự tốt nhất cần phải đi theo.
Thế giới hiện nay chỉ có hai quốc gia đủ sức để đứng ra ngoài trật tự của Mỹ là Nga và Tàu. Hai quốc gia nầy cũng muốn lập ra trật tự theo ý của riêng mình. Một vài nước từ Liên Xô cũ và một vài nước nằm trong hệ thống văn hóa Slave vì sự tồn tại của lịch sử nên buộc lòng đứng trong khuôn khổ trật tự của Nga. Tàu cũng muốn vươn lên để lập ra một trật tự mới theo ý mình, nhưng số nước đi theo họ quá khiêm tốn, chỉ có Việt Nam và Bắc Hàn.
Tại sao gần hết cả thế giới đi theo Mỹ và đồng tình với trật tự của Mỹ? Do lực lượng quân sự hùng mạnh của Mỹ chăng? Nếu nói về quân sự thì Nga cũng không thua kém Mỹ bao nhiêu. Thế nhưng bạn bè cũ của Nga lần lượt bỏ Nga để đi theo Mỹ. Ban đầu là hàng loạt nước Đông Âu, tiếp theo là các nước tách ra từ Liên Xô cũ. Đòn đau nhất là mới đây, Ucraina, quốc gia ruột thịt, cùng nguồn gốc, cùng ngôn ngữ, cùng nền văn hóa với Nga cũng muốn rứt ra khỏi trật tự Nga để hội nhập vào trật tự Mỹ.
Bên cạnh sự giàu có hùng cường, Mỹ còn có cái hơn để thu hút cả thế giới tự nguyện nếp mình vào trật tự của họ. Đó là chính nghĩa. Chính nghĩa tự do và bình đẳng. Cái trật tự mà Mỹ lập ra là cái trật tự tôn trọng các quốc gia nhỏ, tôn trọng tất cả sự khác biệt, tôn trọng từng cá nhân con người... sự tôn trọng hơn hẳn các trật tự có được từ trước đến nay. Dù cái trật tự nầy chưa chắc đã hoàn hảo, nhưng chắc chắn rằng nó tốt nhất so với các trật tư trước đây và so với các trật tự mà Nga hay Tàu đang cố gắng lập ra.
Trật tự của Phát xít Đức chắc chắn không ai đi theo, trừ khi bị cưỡng bức. Tương tự như vậy với trật tự do Liên Xô Cộng sản lập ra và đã sụp đổ tan tành. Sau LX, Nga đang muốn lập ra một trật tự theo kiểu Nga để cạnh tranh với Mỹ và Châu Âu, và Tàu cũng rất thèm khát lập ra một trật tự theo kiểu Tàu. Nhưng nhìn vào cách hành xử lúng túng vì thiếu chính nghĩa của Putin, nhìn vào thể chế độc tài của Tàu cộng, thế giới không kỳ vọng điều gì tốt đẹp sẽ đến từ hai nền trật tự nầy. Rất bất hạnh cho những quốc gia nào phải bị nằm trong cái trật tự đó.
Ấy vậy mà Việt Nam lại phải nằm trong vòng trật tự còn đang manh nha của Tàu. Thật quá sức bất hạnh.
Bất hạnh cứ nếu tiếp bất hạnh cho dân tộc nầy.
HNC

20 commentaires:

  1. Cực kì bất hạnh

    RépondreSupprimer
  2. Hôm nay được tin dân chúng VN đi biểu tình ở Sài Gòn đã giăng khẩu hiệu: Ngày 30-4-75 ngày buồn nhất của nhân dân miền Nam Việt Nam , hay từ ngày 30-4-75 miền Nam mất dân chủ ,nhân quyền,
    Bà con nên giăng tầm băng rôn hỏi đảng CSVN :Theo Mỹ thì mất đảng! Theo Tàu thì mất nước ,vậy nhà nước Việt Nam chon cái nào?

    RépondreSupprimer
  3. Cực kỳ, cực kỳ bất hạnh....

    RépondreSupprimer
  4. Tôi chỉ biết nhìn với cặp mắt buồn rầu về một quê hương và dân tộc có đầy đủ điều kiện để “hóa rồng” nhưng chỉ vì vài lựa chọn sai lầm, biến thành con giun đất

    RépondreSupprimer
  5. Hay qua bac Chenh oi

    RépondreSupprimer
  6. Bac Chenh noi hay qua.

    RépondreSupprimer
  7. biết tương lai cũng sẽ bất hạnh vậy nhưng tránh cách nào? Hỏi ai bây giờ?

    RépondreSupprimer
  8. Bất hạnh của VN là giới cầm quyền đặt quyền lợi cùa chính họ trên quyền lợi cùa đất nước. Họ cũng khôn ngoan và uyển chuyển như Thái Lan, lúc trước đi dây giữa LX và Tàu đễ nhận sự trợ giúp của cả 2 nay lại tiếp tục đi dây giữa Mỹ và Tàu, miễn sao "còn Đảng còn mình" là trên hết.

    RépondreSupprimer
  9. Bài viết rất đúng ! chúng ta cực kỳ bất hạnh !

    RépondreSupprimer
  10. Khâm phục bác Chênh có bài phân tích và lập luận sắc bén

    RépondreSupprimer
  11. Nghiệp chướng của cái dân tộc này là đường sáng không đi mà cứ đâm quàng bụi rậm. Từ thời nhà Nguyễn đến nay cũng vẫn luẩn quẩn như vậy. Nguyên nhân sâu xa là ro dân tộc quá ù lì đậm chất nông dân nhiệt đới cộng thêm chiếc vòng kim cô của ngụy nho. hãy tìm cách làm như cụ Chu Trinh đã nói

    RépondreSupprimer
  12. KHÔNG PHẢI CHÚNG CHỌN NHẦM, MÀ VÌ CHÚNG MUỐN VIỆT NAM DỞ NỌ DỞ KIA THÌ MỚI KIẾM TRÁC ĐƯỢC. BỌN CHÓP BU CỘNG SẢN VIỆT GIẦU CÓ KINH KHỦNG.

    RépondreSupprimer
  13. Ngô Minh Hoà2 mai 2014 à 17:40

    Trích:"Hai phe của VN sau khi được chia cắt đã không chịu cho nhau sự yên ổn để cùng phát triển trong hòa bình, cả hai quyết tâm loại trừ nhau và vì thế đã bị cả hai thế lực đối đầu lợi dụng."
    Cám ơn HNC, một bài viết gãy gọn, mới mẻ.
    Nhưng phần trích ở trên: "cả hai quyết tâm loại trừ nhau" là không đúng. Nhà nước cộng sản Bắc Việt quyết tâm "giải phóng" miền Nam, tức là quyết tâm loại trừ Chính quyền Việt Nam Cộng Hoà, đương nhiên, nhân dân miền Nam phải tự vệ. Chính quyền VNCH đã lãnh đạo nhân dân miền Nam chiến đấu để bảo vệ tự do, họ không vượt vĩ tuyến 17 để loại trừ nhà nước cộng sản miền Bắc! Tôi không tán thành nhân định đó.

    RépondreSupprimer
  14. Trịnh Công Sơn có nhiều khúc ca mà nay nghe lại,có cãm giác ông ta(TCS)đã dự cãm trước cho một Việt Nam của hôm nay,hãy nghe. NGƯỜI CON GÁI VN DA VÀNG ( Ôi!cái chết đau thương vô tình. Ôi! đất nước u mê ngàn năm..)nghe đâu đó loan tin rằng,ngày quốc khánh nước china năm nay,10 tháng10 năm 2014,Hanoi sẽ tổ chức bắn pháo hoa trên chục địa điểm,.vậy là"bóng ma ngàn năm không còn thấp thoáng ẩn hiện,lọa lùng ở biển đông,ở biên cương trùng điệp nữa,một ngàn năm đọa đầy đã,đang ngự trị ở Ba Đình,. Bất hạnh Việt Nam đến từ nhiều hướng,bớ anh Huỳnh Ngọc Chênh ơi!.nhưng bất hạnh lớn lao,vĩ đại đó,.bất hạnh thay lại đến từ chính những người đang mang quốc tịch Việt Nam,.bất hạnh thay,những kẻ là Việt Nam đó lại là đang có quyền lực trên đất nước này. Tôi và nhạc sỹ Việt Khang gọi họ là những Việt Nam giả danh,. vậy,những ai là Việt Nam chính danh,chúng ta đang ở đâu?có lẻ,tất cả đang vùi đầu,cắm cổ kiếm tìm miếng ăn,.đang run sợ trước dùi cui,cho dẩu,dùi cui đó có bọc bằng bao cao su chăng nữa,thì khi vung lên cũng sẽ sát thương tê tái..hoặc giả là chúng ta đang thiếu một kết hợp,.mong một ngày,một ngày không còn xa nữa,chúng ta, tất cả chúng ta sẽ cùng gặp nhau ngoài phố,để"..những tay trần làm cơn bảo lớn.."cuốn sạch gian manh,dối lừa tư bọn giả danh Việt Nam.

    RépondreSupprimer
  15. Tôi, thế hệ sinh sau 1975, phải chọn con đường chạy trốn chế độ, xa tổ quốc thân yêu, sang ở xứ người, thật sự tan nát cõi lòng. Tôi yêu đồng bào tôi.

    RépondreSupprimer
  16. Lãnh đạo VN không phải ngu, không sáng suốt đâu, ta đã kiên định đi theo XHCN rồi, có bạn 4 tốt, 16 chữ vàng, vững như bàn thạch. Còn theo trật tự Mỹ hả? Còn khuya! Theo Mỹ thì bọn Mỹ mọi việc đều dân chủ, minh bạch,... thì còn đâu "dân biết - dân hiểu - dân bàn - dân kiểm tra", còn đâu cái ghế mà lãnh đạo mình ngồi?

    RépondreSupprimer
  17. Bác Chênh phân tích quá hay !!!
    Những ji Bác nói phản ảnh thực tế con người VN ta ngày nay : Phe này, phe kia, phe trung lập,... Đất nước ta cũng chia rẽ như thế.
    Phải giải quyết như thế nào đây ???

    Câu kết cũng thật có ý nghĩa :
    "Bất hạnh cứ nối tiếp bất hạnh cho dân tộc này".

    p/s: cho phép sửa lại 1 từ trong câu nhé bác Chênh.

    RépondreSupprimer
  18. Tột cùng bất hạnh là khoanh tay nhẫn nhục chịu đựng bất hạnh .Nhân dân TQ,dân tộc Hán có bất hạnh không? Tôi nghĩ rằng rất rất bất hạnh .Tất cả nhân dân các nước ko có nền dân chủ đều bất hạnh .Khẩu hiệu là nhân dân các nước ko dân chủ hãy đoàn kết lại,đấu tranh đòi bằng đươc dân chủ

    RépondreSupprimer
  19. Huỳnh Ngọc4 mai 2014 à 11:32

    Đính kèm gởi Ông Huỳnh ngọc chênh:
    Xin phép Dân quyền cho tôi được phép đăng ý kiến phản hồi của mình ở đây, lý do là Ông Huỳnh ngọc chênh, trong bài "Bất hạnh VN" đã không dám đăng:

    Trích:"Hai phe của VN sau khi được chia cắt đã không chịu cho nhau sự yên ổn để cùng phát triển trong hòa bình, cả hai quyết tâm loại trừ nhau và vì thế đã bị cả hai thế lực đối đầu lợi dụng. Cuộc chiến tranh 20 năm vừa qua là cuộc chiến khốc liệt nhất mà nhân dân VN phải bất hạnh gánh chịu."

    Tôi khen ông ta có những tóm lược tương đối mới, nhưng góp ý với ông ta là: Chính phủ VNCH không có quyết tâm tấn công ra miền Bắc, để loại trừ nhà nước cộng sản Bắc Việt, mà hoàn toàn tự vệ để bảo vệ tự do dân chủ cho nhân dân miền Nam.Trong khi chủ trương rõ ràng cuả cộng sản Bắc Việt là nhằm tiêu diệt Chính quyên VNCH.
    Tôi đợi đã hơn hai ngày nhưng không thấy ý kiến phản hồi của tôi, buộc rằng tôi phài nhờ quý báo.

    Ông ấy còn nặng nếp suy nghĩ do thời gian quá lâu dài sống trong chế độ kiểm duyệt của nhà nước độc tài cộng sản VN.

    Rất cám ơn.

    RépondreSupprimer