05/12/2012

NỖI CAY ĐẮNG CỦA MỘT ĐỒNG MINH


Nỗi cay đắng của một đồng minh

image0026
Lê Mai
Những “màn trình diễn sành điệu” liên tiếp của TQ trên biển Đông làm cho VN – một đồng minh “thân thiết” của TQ không thể không cảm thấy cay đắng. Đúng hơn, người dân VN cảm thấy đầy cay đắng.
Lịch sử VN có rất nhiều bài họcvề đồng minh, vấn đề là người ta có chịu học hay không? Khi quân Bắc VN sắp tràn ngập Saigon, có người rỉ tai ông Dương Văn Minh, hãy để TQ thu xếp mọi chuyện. Song, ông Minh đã từ chối. Ông nói, chúng ta đã hết theo Pháp rồi theo Mỹ, cũng không đưa lại gì cho đất nước. Vậy bây giờ theo TQ phỏng có ích gì? Thật đúng là một lời tiên tri!

Làm một đồng minh trong cuộc chiến ý thức hệ, dù sao vẫn có niềm kiêu hãnh riêng của nó. Anh em nhà Ngô chống Cộng rất mạnh mẽ song họ không để Hoa Kỳ thao túng toàn bộ đất nước. Họ nhất quyết không cho người Mỹ sử dụng cảng Cam Ranh, cũng không đồng ý cho đưa quân vào (miền Nam), chỉ đồng ý cử cố vấn quân sự và viện trợ kinh tế thôi. Người Mỹ rất bực tức và ra tay hành động, thế là nền Đệ nhất Cộng hòa buộc phải cáo chung. Dù sao, cho đến giây phút cuối cùng, về mặt con người, họ vẫn giữ được tư thế. Đại tá Nguyễn Hữu Duệ kể lại, ông xin phép Tổng thống đem xe tăng, thiết giáp lên Bộ Tổng tham mưu để bắt các tướng lãnh và dẹp đảo chính nhưng Tổng thống không cho. Ông Cao Xuân Vỹ thưa: “Nhưng người ta đánh mình thì mình phải đánh lại chứ Tổng thống. Chẳng lẽ để phải chết hay sao”? Ông quát lên: Chết thì đã sao? Xét riêng về thái độ ấy, thật khác xa những người được gọi là “lãnh đạo” đất nước, chỉ cố bám vào cái ghế quyền lực để vinh thân, phì gia, trong khi cả tài năng và đạo đức của họ nếu chấm điểm thì chắc rằng chỉ được “điểm dưới không”. Họ đáng “xấu hổ hơn cả sự xấu hổ”.
Nền Đệ nhị Cộng hòa vẫn không thoát ra khỏi cái bóng của đồng minh lớn Hoa Kỳ – tất nhiên. Nhưng khi chiến lược toàn cầu của Hoa Kỳ thay đổi, VNCH không còn là ưu tiên trong chính sách của họ nữa, họ sẵn sàng bỏ rơi đồng minh. Nỗi cay đắng của một đồng minh không tương xứng càng thêm sâu sắc. Người Mỹ đàm phán bí mật với Bắc VN nhưng không cho đồng minh biết. Rồi họ ép VNCH ký Hiệp định Pari. Thiệu không thể không ký, dù cố sức chống đỡ, dù viện hết lý do này đến lý do khác. Thậm chí, Nixon còn nói với Kissinger về Thiệu: “Không thể để cái đuôi chó vẫy được con chó”. Tất cả đã an bài, người Mỹ nhất quyết ra đi. Một khi người Mỹ đã ra đi thì Nam VN khó mà chống nổi cuộc tấn công của Bắc VN. Bài học rút ra, làm đồng minh với nước lớn thật không hề dễ dàng.
Rồi đến nước VN thống nhất, đồng minh thân thiết của đại gia đình XHCN mà đứng đầu là LX. Nỗi cay đắng của một đồng minh vẫn còn tiếp tục. Nước VN có bốn ngàn năm lịch sử vẫn phải đi xin viện trợ khắp thế giới. Người phụ trách chính về vấn đề này là Phó Thủ tướng Lê Thanh Nghị. “Trời sinh ra anh Nghị. Lại sinh ra cái bị. Anh đi khắp năm châu. Kinh tế vẫn tắc tỵ” (thơ tướng Đinh Đức Thiện). Có cay đắng nào hơn?
Không phải lúc nào các nước cũng sẵn sàng giúp VN. Hòa bình rồi, chúng mày phải tự làm lấy mà ăn chứ, chúng tao cũng chẳng giàu có gì – đám chuyên viên các nước không dấu vẻ khinh bỉ nói với đám chuyên viên VN khi họ tháp tùng  “các Cụ” lãnh đạo. Còn ông Võ Văn Kiệt, từ Saigon ra Hanoi giữ chức Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch nhà nước, theo thông lệ, liền đi các nước xin viện trợ và ông đã thấy rõ thế nào là sự cay đắng. Về nước, ông quyết tâm thay đổi cách làm. Cả ông Trường Chinh cũng vậy. Sang Moscow, ông không còn có thể “xin xỏ” gì ở Goócbachốp nữa, vì bấy giờ LX tự lo cho họ còn chưa xong, nói gì VN. Ông đành trở về và hạ quyết tâm “đổi mới hay là chết”!?
Bây giờ, chúng ta nói về đồng minh lớn TQ. Nỗi cay đắng đối với đồng minh “thân thiết” này càng chưa thể chấm dứt. Không cần nhìn lại lịch sử, chỉ gần đây thôi, TQ cũng đã gây cho VN biết bao nhiêu là cay đắng. Vẫn là nỗi cay đắng của một đồng minh không tương xứng. Càng cay đắng hơn nữa khi mà TQ hết bày ra trò ngang ngược này đến trò ngang ngược khác mà VN vẫn cứ “an nhiên chịu đựng”? Người dân VN tự hỏi, vì sao và vì cái gì? Và thế giới cũng sẽ đặt câu hỏi tương tự. Dù câu trả lời đã rõ ràng thì nỗi cay đắng của một đồng minh đã và sẽ vẫn tiếp tục…

8 commentaires:

  1. Có tay có chân có cái đầu mà không chịu sử dụng không chịu làm, đi ăn xin ai mà cho. Mỗi lần lãnh đạo ta qua thăm Cuba kèm theo từ thiện vài tấn gạo mà tôi cảm thấy nhục cho lãnh đạo Cuba.
    Lãnh đạo VN trong con mắt của gia đình vợ con dâu rể họ như thế nào? Con cháu họ có đủ tài năng để tự đứng hay phải nhờ tiền của cha mẹ họ đem về cho họ sài.

    RépondreSupprimer
    Réponses
    1. Lê Mai là anh nào vậy,Chắc không phải ông Lê Mai cựu thứ trưởng Ngoai giao CHXHCNVN rồi,tôi nghi đây không phải là khẩu khí của ông ta.
      Thôi thì cũng cần cho Lê Mai này mở mắt ra một tý.
      Cái chuyện Đồng Minh chẳng cứ VN mà rát nhiều nước trên thế giới này từ cổ chí kim cũng từng kết đồng minh với nhau.
      Nhưng phần lớn chỉ là đồng minh tạm thời thôi,còn sau thì tan đàn xẻ nghé,thậm chí còn chống nhau nữa.
      Ông LeMai ơi,biết thì thưa thớt ,chẳng biết thì dựa cột mà nghe,đừng viết linh tinh ,trẻ con nó cười vào mũi cho.
      Chiến tranh Thế giới thứ 2,Anh ,Pháp ,Hoa kỳ ,Nga Xô là đồng minh ,chung một mặt trận chống Trục Phát xít Đức Ý , Nhật.
      Sau rồi Nga Xô lại là kẻ thù của Hoaky,hai nước này xuýt oánh nhau, tên lửa Nga Xô đặt ở Cu Ba chĩa thẳng vào nước Mỹ đã sẵn sàng án nút.
      Nga Xô có 15 nước cộng hòa liên kết thành Liên Bang Xô Viết,và có các nước Đông Âu kết làm đồng minh,sau khi Liên Xô tan rã thì chẳng những những người anh em trong cộng đông liên bang chia tay nhau,mà các nước Đông Âu kia cũng thôi là đồng minh của Nga Xô,mà họ chuyển sang kết thân với Hoaky và Tây Âu.
      Cái anh Campuchia trước đây bj nạn diệt chủng Pônpot,VN đem quân sang giúp,nhờ vậy mà Hunsen lên cầm quyền,vừa rồi Trung cộng hối lộ chút đola ,nén bạc đâm toạc tờ giấy - anh Cămpot này đâu còn coi VN là đồng minh chí thân nữa.
      Cái chuyện đang bạn thành thù trong cái nền chính trị thế giới này là chuyện thường như cơm bữa,nên người ta mới gọi chính trị là con điếm cũng là vì vậy.
      Chẳng thế mà Đặng Tiểu Bình nói, " Làm đếch gì có đồng minh vĩnh viễn hoặc kẻ thù vĩnh viễn,chỉ có lợi ích dân tộc của ngộ đây mới là vĩnh viễn thôi."
      Trung quốc dẫu có mưu lừa ,thì VN nay cần tỉnh táo - mưu sâu cũng trả nghĩa sâu cho vừa.
      Việt nam cộng hoa thật bao cay đắng dể người Mỹ bỏ rơi.
      Thôi ,chơi với Mỹ ,hoặc với Ba Tàu - mà ngu hơn thì chết cũng là đáng đời vậy,vậy ,đồng minh đồng miếc cái gì.

      Supprimer
  2. Người lượm rác5 décembre 2012 à 08:20

    Bạn với Quỷ dữ, phải theo con đường của Quỷ đỏ, cuối cùng Sói Tàu sẽ nhai tươi cô bé VN quàng khăn đỏ.
    Hoan hô "tình hữu nghị Việt - Trung vãi đị! 16 Chữ Vàng muôn năm!!!!

    RépondreSupprimer
  3. Có điều kiện để tự chủ , nhưng không dám tự chủ . Đấy chính là cái hay của lãnh đạo , mình vì mình dại chi vì mọi người ! .

    Hô hào làm chủ , nhưng không dám tự chủ ? Bắc thang lên hỏi ông trời , ông trời cũng lắc đầu chịu chết .

    Đấy mới chính là diệu kế để tồn tại , không Cần tự chủ để tồn tại . Phải bám chặt lấy chân của Đồng Minh để được lãnh đạo , không lý nó nằm sẵn trong não trạng của người Viêt cả CS lẫn QG như một truyền thống Anh hùng ?

    RépondreSupprimer
  4. Tổ quóc hay là Đảng?
    Hãy chọn đi!

    RépondreSupprimer
  5. MẤT HOÀNG SA , TRƯỜNG SA ....
    ĐAU ĐỚN VIỆT NAM ƠI !

    RépondreSupprimer
  6. Nguyệt Đồng Xoài5 décembre 2012 à 23:08

    Công tâm mà nói miền Bắc VNDCCH được Liên Xô và Trung Quốc viện trợ, thì miền Nam VNCH qua 2 nền cộng hòa cũng phải cần sự viện trợ của Mỹ để cân bằng lợi thế với miền Bắc. Trách Mỹ trong vụ bỏ rơi đồng minh VNCH cũng là trách đúng nhưng không hoàn toàn đúng vì người Mỹ cũng chán ngán việc họ bị chống đối tại miền Nam trong khi họ viện trợ quân sự, kinh tế cho VNCH. Sự chống đối đó bắt nguồn từ một số người dân VNCH chưa hiểu rõ bản chất của chủ nghĩa Cộng sản và chế độ "tốt đẹp" tại miền Bắc, nên ngây thơ nghe theo lời của cán bộ Cộng sản hoạt động nằm vùng tại miền Nam giựt dây xúi giục mà xuống đường biểu tình chống đối đòi Mỹ rút ra khỏi VN. Mỹ phải rút vì cũng bởi vì dân Mỹ không muốn đóng thuế vào cuộc chiến tranh VN đó để rồi họ cứ phải nghe kẻ được giúp đở, viện trợ cứ chống đối đòi họ rút quân. Người Mỹ cũng là con người có hỉ nộ ái ố chứ.

    Mỹ rút quân, miền Nam sụp, miền Bắc vào "giải phóng" miền Nam, đưa cả nước tiến lên thiên đường XHCN. Dân VN hiện nay được sống hạnh phúc nhất nhì thế giới: "không" cần ăn bo bo ăn độn, "không" cần xắp hàng mua nhu yếu phẩm, "không" có nạn thuyền nhân, sống có con c., họ có con c. ngôn luận nhất nhì thế giới, tự do biểu tình chống Tàu khựa xâm lược được Đảng và nhà nước ta ủng hộ khen ngợi trên báo đài. Báo chí đài nước ta đăng tải công khai hoan nghênh biều tình chống Tàu. Việc bà biểu tình viên Bùi Thị Minh Hằng, dân oan ở Mai Xuân Thưởng và cụ Hà Thị Nhung ở Thanh Hóa đi khiếu kiện đều được Đảng ta tận tình chiếu cố giúp đở, nhạc sỹ Việt Khang được Đảng mến yêu, đồng chí X lo cho dân và "tự" muốn từ chức mà dân "không" muốn, ân oan Văn Giang được các đồng chí lãnh đạo lắng nghe và giải quyết tận tình hợp tình hợp lý, anh em Đoàn Văn Vương được Đảng và nhà nước cho miễn án tù về vui với vợ con hạnh phúc vui vẽ, nước ta trong sạch liêm chính công bằng không có tham nhũng hối lộ... thì than cái nổi gì.

    Thôi thì VN liệu mà lo chống giặc Tàu 1 mình đi , Mỹ cũng không ngu dại gì vướng vào vụ tranh chấp Việt - Hoa, để 2 bên chiến tranh với nhau kiệt quệ, tự làm suy yếu nhau, Mỹ như ngư ông đắt lợi vì họ không cần chiến tranh dẹp hết CS còn lại tại Á Châu mà chúng tự tiêu diệt nhau không phải là điều tốt cho Mỹ, dân Mỹ không phải đóng thuế đi viện trợ cho 1 VN đã 1 lần biểu tình chống đối họ cút về nước đó sao?

    RépondreSupprimer
  7. Anh Chênh à, anh muốn gì vậy? Lật đổ chế độ này ư? Việc ngợi ca NĐD của anh thật ra là anh muốn gì vậy? Cái loại người cứ nhắm mắt nói bừa như thế mà cũng đòi làm chính trị ư?

    RépondreSupprimer