Bộ GDĐT đưa ra đề án đổi mới giáo dục với mức kinh phí lên đến 70 ngàn tỉ đồng rồi sau đó hạ xuống còn 34 ngàn tỉ đồng, nhưng dường như chỉ nhắm vào việc đổi mới chương trình và sách giáo khoa. Tôi là người đã từng ở trong ngành giáo dục 17 năm, nhưng thú thật tôi không nắm được triết lý giáo dục của chế độ hiện nay là cái gì. Mục tiêu của giáo dục thì tôi có nắm được chút đỉnh là đào tạo ra những con người mới xã hội chủ nghĩa, mà theo tôi là rất mơ hồ trên lý thuyết, còn trên thực tế thì, gần 40 năm qua kể từ sau 75, những con người mới XHCN như thế nào hiện nay thì tất cả chúng ta đã rõ.
Nhân có chuyện xôn xao về đề án giáo dục, xin được trích đăng lại bài viết về nền giáo dục VNCH của ông Nguyễn Thanh Liêm, đoạn nói về triết lý giáo dục và mục tiêu đào tạo.
Triết lý giáo dục VNCH nằm trong những Nguyên Tắc Căn Bản do Bộ Giáo Dục ấn hành năm 1959 và sau đó được ghi lại trong hiến pháp 1967. Những nguyên tắc căn bản này được tóm lược như sau:
Thứ nhất: Giáo dục Việt Nam là giáo dục nhân bản (humanistic education). Nhân là người hay con người, bản là gốc là căn bản. Trong lãnh vực triết lý, thuyết nhân bản chủ trương con người có địa vị quan trọng trong đời sống trên thế gian này. Thuyết nhân bản lấy con người làm gốc, lấy cuộc sống của con người trong cuộc đời này làm căn bản chớ không nhắm đến linh hồn hay một cuộc đời nào khác ngoài thế giới mà loài người hiện đang sống trong đó. Theo thuyết này, con người có giá trị đặc biệt của con người, cao cả hơn tất cả các giống sinh vật khác trên đời này. Chỉ có con người mới có văn hóa, có những hoạt động có suy tư, có sáng tạo, làm cho cuộc sống của con người tiến hóa luôn từ xưa đến giờ. Nhân bản cũng chỉ tính cách linh thiêng của con người, khác hơn mọi loài vật, “nhân linh ư vạn vật”, và con người phải được tôn trọng bởi tính linh thiêng đó. Con người tự nó là một cứu cánh chớ không phải là một phương tiện. Triết lý nhân bản chấp nhận có sự khác biệt giữa các cá nhân nhưng không chấp nhận dùng sự khác biệt đó để đánh giácon người, và không chấp nhận sự kỳ thị hay phân biệt giàu nghèo, địa phương, tôn giáo, chủng tộc… Với triết lý nhân bản, con người có giá trị của con người như nhau, và mọi người đều có quyền được hưởng những cơ hội đồng đều về giáo dục.
Thứ hai: Giáo dục Việt Nam là giáo dục dân tộc (nationalistic education). Giáo dục tôn trọng giá trị truyền thống của dân tộc trong mọi sinh hoạt liên hệ tới gia đình, nghề nghiệp, và quốc gia. Giáo dục phải bảo tồn và phát huy được những tinh anh hay những truyền thống tốt đẹp của văn hóa dân tộc. Dân tộc Việt Nam có mặt trên thế giới này từ bao nhiêu ngàn năm trước. Dân tộc đó có tiếng nói riêng, có lịch sử riêng, có một nền văn hóa riêng của nó từ bao đời. Dân tộc tính đó trong văn hóa cần phải được các thế hệ biết đến, bảo tồn và phát huy, để không bị tan biến hay tiêu trầm trong những nền văn hóa khác.
Thứ ba: Giáo dục Việt Nam là giáo dục khai phóng. Tinh thần dân tộc không nhất thiết phải bảo thủ, không nhất thiết phải đóng kín cữa. Ngược lại, giáo dục phải mở rộng, tiếp nhận những kiến thức khoa học kỹ thuật tân tiến trên thế giới, tiếp nhận tinh thần dân chủ, phát triển xã hội, giá trị văn hóa nhân loại để góp phần vào việc hiện đại hóa quốc gia xã hội, làm cho xã hội tiến bộ tiếp cận với văn minh thế giới.
[…]
Từ những nguyên tắc căn bản trên đây, quan niệm về giáo dục của Việt Nam Cộng Hòa bao gồm những tư tưởng nền tảng sau đây liên hệ tới những mục tiêu chính của giáo dục:
Phát triển toàn diện mỗi cá nhân. Trong tinh thần tôn trọng nhân cách và giá trị của cá nhân học sinh, giáo dục hướng vào việc phát triển toàn diện mỗi cá nhân theo bản tính tự nhiên của mỗi người và theo những định luật phát triển tự nhiên về vật lý và tâm lý. Nhân cách và khả năng riêng của mỗi cá nhân học sinh phải được lưu ý đúng mức. Cung ứng cho học sinh đầy đủ tin tức, dữ kiện, để học sinh phán đoán, lựa chọn, không che dấu tin tức hay chỉ cung cấp những tin tức chọn lọc thiếu trung thực để nhồi sọ học sinh theo một chủ trương, một hường đi định sẵn nào.
Phát triển tinh thần quốc gia ở mỗi học sinh bằng cách: giúp học sinh hiểu biết hoàn cảnh xã hội, môi trường sinh sống, và lối sống của người dân; giúp học sinh hiểu biết lịch sử nước nhà, yêu thương xứ sở mình, ca ngợi tinh thần đoàn kết, tranh đấu của người dân trong việc chống ngoại xăm bảo vệ tổ quốc, yêu thương giúp đở nhau trong tình đồng bào; giúp học sinh học tiếng Việt và xử dụng tiếng Việt một cách có hiệu quả; giúp học sinh nhận biết cái đẹp của quê hương xứ sở, những tài nguyên phong phú của quốc gia, những phẩm hạnh truyền thống của dân tộc; giúp học sinh bảo tồn những truyền thống tốt đẹp, những phong tục giá trị của quốc gia; giúp học sinh có tinh thần tự tin, tự lực, và tự lập.
Phát triển tinh thần dân chủ và tinh thần khoa học bằng cách: giúp học sinh tổ chức những nhóm tự trị với sự phát triển tinh thần cộng đồng và ý thức tập thể; giúp phát triển sự phán đoán với tinh thần trách nhiệm và kỷ luật; giúp phát triển tính tò mò và tinh thần khoa học; giúp đón nhận những giá trị văn hóa rộng rãi.
Tóm lại, mục đích của giáo dục quốc gia là giúp mỗi cá nhân phát triển toàn diện để trở thành những người có kỹ năng thưc tiễn, có khả năng tư duy, để làm việc, sinh sống, có đạo đức, có tình người, để gây dựng hạnh phúc gia đình và hội nhập vào xã hội góp phần vào việc bảo vệ và phát triển quốc gia. Người được đi học sẽ trỡ thành người tốt và có ích cho chính mình, cho gia đình, và cho quốc gia dân tộc. Giáo dục Việt Nam không phân biệt giàu nghèo, không phân biệt giai cấp xã hội, không phân biệt tôn giáo, địa phương, chủng tộc. Giáo dục Việt Nam cố tạo những cơ hội đồng đều cho mọi người được đi học tuy nhiên không phải ai cũng có thể học được đến hết bậc đại học, hay ai cũng học đến bác sĩ, kỷ sư hoặc các ngành cao đẳng chuyên nghiệp khác. Tùy theo hoàn cảnh, tùy theo khả năng và sở thích, có người chỉ học được hết Tiểu Học, có người học hết Trung Học Đệ Nhất Cấp, hay Trung Học Đệ Nhị Cấp, có những người khác thì học đến hết bậc đại học. Nhưng dù bất cứ học đến bậc học nào, mục đích của giáo dục vẫn phải là giúp tất cả mọi người trỡ thành người tốt, người đã được phát triển về khả năng cũng như đạo đức, dù khả năng đó ở mức đô nào. Nếu có những người chỉ có cơ hội học hết Tiểu Học thôi, thì giáo dục vẫn có bổn phận giúp họ phát triển đến hết mức đó, và vẫn làm thế nào giúp họ trỡ thành người tốt với mức học Tiểu Học của họ.
Nền Giáo dục thời VNCH rất ưu việt, theo phương châm: nhân bản, dân tộc và khai phóng. Thế nhưng, Giáo dục - Đào tạo thời XHCN, chuyên đào tạo con người mới XHCN như thế nào thì thiên hạ đã rõ: chuyện giết, hiếp, tiêu cực... tràn lan trong XH hiện nay, ngày càng lâm vào cảnh bế tắc.
RépondreSupprimerQủa là khác biệt với nền giáo dục XHCN tiên tiến, đọc mà thấy cảm phục, ai từng đi học dưới mái trường chế độ cũ mới thấy họ nói và làm đúng như đã nói. Tâm đắc nhất là đoạn: " Cung ứng cho học sinh đầy đủ tin tức, dữ kiện, để học sinh phán đoán, lựa chọn, không che dấu tin tức hay chỉ cung cấp những tin tức chọn lọc thiếu trung thực để nhồi sọ học sinh theo một chủ trương, một hường đi định sẵn nào" đây là điểm khác biết rõ rệt nhất với nền giáo duc XHCN, chỉ ca ngợi 1 chiều, ta giỏi, địch dở, ta thắng, địch thua. Ta luôn luôn tốt, địch luôn luôn xấu. Chủ nghĩa Xã hội luôn tốt đẹp, dân chủ hàng triệu lần hơn bọn tư bản giẫy chết... hi, hi, đào tạo con người thành 1 bầy Cừu biết nói kiểu Vẹt. Trước đây một thời gian dài còn tuyển sinh theo điểm đối tượng. điểm ưu tiên anh hùng, phát triển lên thành chủ trương ưu tiên mẹ VNAH, điểm vùng miền. Đây là 1 chủ trương cực kỳ ngu tốt đến độ tăm tối...! Thành ra sản phẩm của nó mấy chục năm thậtlà thê thảm ! Tuy nhiên đừng trách giáo dục, vì nó chỉ là 1 bộ phận trong thể chế mà thôi. chỉ trong thể chế tốt thì văn hóa, giáo dục, nghệ thuật mới phát triển. còn trong bòng tối mông muội của CS thì chỉ có cỏ dại, thú tính là phát triển. Kết quả của con người mới thế nào hẵn ai cũng đã rõ. Vì vậy nếu ngày nào còn hô hào kiên trì con đường đi lên CNXH thì ngày đó còn bất an, còn lạc hậu, văn hóa xã hội còn thụt lùi, giáo dục còn thối nát... Hiện nay người ta phải dùng đến 1 từ rất hay: " tỵ nạn giáo dục ". Ai có khả năng điều kiện đều buộc phải cho con em đi học ở nước ngoài, không dám để cho con em được đào tạo dưới mái trường XHCN ưu việt nữa. Điều này làm người ta liên tưởng đến làn sóng tỵ nạn sau 1975 ?
RépondreSupprimer